"Lãng Tây! Bình tĩnh đi!"
Văn Lãng Tây cứng đờ quay đầu, nhìn thấy Phó Quan đầy mắt lo lắng đang nhìn hắn, bàn tay mạnh mẽ lôi kéo cánh tay hắn.
Không đợi hắn phản ứng lại, đã nghe thấy âm thanh kinh hoảng của Sầm Bình:"Tiểu Quan a, đứa bé này làm sao vậy? Sao đột nhiên lại....".
Tu Quý vội tiếp lời:"Buông tay trước đi tiểu Tây! Có gì từ từ ngồi xuống rồi nói....."
Âm thanh của Triệu Thu cũng theo đó truyền vào lỗ tai hắn:"Bạn của tiểu Quan sao đang yên lành lại nổi giận như vậy a?".
Văn Lãng Tây sững sờ tại chỗ, trợn to mắt nhìn một màn hỗn loạn trước mắt.
Sao đột nhiên lại thành như vầy?
"Tỉnh táo lại chưa, nhìn anh...." Phó Quan thấy Văn Lãng Tây bất động tại chỗ không nhúc nhích vội nói.
Văn Lãng Tây vội buông Tu Quý ra, lui về sau một bước, đem những gương mặt hoặc khϊếp sợ hoặc hoảng loạn của những người xung quanh khắc vào trong đầu, thấp giọng nói:"Xin lỗi, tôi, đi trước!".
Nói xong đỏ mắt liếc nhìn Phó Quan rồi quay đầu bỏ đi.
Thấy Văn Lãng Tây bỏ đi, Phó Quan lập tức hồi thần, nhìn về phía Sầm Bình, ánh mắt mang theo áy náy sâu sắc, vội nói:"Dì Sầm, xin lỗi đã mang đến phiền toái cho dì, con đi trước, ngày khác con sẽ đến bồi tội...." Nói xong cũng không đợi Sầm Bình gật đầu, trực tiếp cầm túi đuổi theo ra ngoài.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, căn nhà vốn dĩ đang hòa hợp, ấm áp trở nên loạn thành một đoàn, Phó Quan vừa rời đi, Sầm Bình như mất hết sức lực ngồi lên ghế, cúi đầu bụm mặt không nói một lời.
Tu Quý lập tức nhận ra bà không ổn, chuyển đến bên cạnh Sầm Bình ngồi xổm xuống, cưỡng ép ổn định lại tâm tình, đè xuống buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng nói:"Mẹ! Việc này không liên quan đến mẹ, không ai trách mẹ đâu".
Một lúc lâu sau, Sầm Bình nản lòng âm thanh mới từ trong kẽ tay gầy gò của bà truyền ra:"Có phải là do mẹ nói gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu Tây phải không?".
Run rẩy thở ra một hơi nói tiếp:"Lại làm hỏng rồi, lần trước cũng vì mẹ, lần này vẫn là...."
Nhìn bà như vậy, đôi mắt Tu Quý nhất thời đỏ lên, nhắm mắt lại, hồi lâu mới tựa trán lên tấm lưng đơn bạc của Sầm Bình khàn giọng nói:"Mẹ! Thật sự không phải tại mẹ đâu, đừng suy nghĩ nhiều.... được không?.... Van người...".
Bên này thời điểm Phó Quan đuổi kịp Văn Lãng Tây, hắn đã đến bên cạnh xe, Phó Quan khom lưng đứng tại chỗ điều chỉnh chốc lát mới tiến đến bên cạnh hắn, vốn định kéo lấy cánh tay đối phương nhưng giữa đường dừng một chút lại rụt trở về.
Anh biết rõ nguyên nhân Văn Lãng Tây mất khống chế, lặng lẽ thở dài, lúc này mới thử nhỏ giọng dò hỏi:"Lãng Tây?".
Nhưng thực tế lại không như Phó Quan tưởng, Văn Lãng Tây vẫn chưa phát hỏa, nghe thấy giọng anh liền quay người lại, trên mặt không có bất kỳ bất thường nào, chỉ là viền mắt hơi hồng.
"Ân, ngày hôm nay, em xin lỗi"
Nghe ngữ khí tràn ngập hổ thẹn sâu sắc như vậy, đáy lòng Phó Quan nhất thời thấy ngũ vị tạp trần, nên xin lỗi hẳn nên là mình mới phải.
"Người nên xin lỗi là anh, là do anh...."
"Đừng nói nữa!"
Văn Lãng Tây ngắt lời Phó Quan"Về đi, em không sao" nói xong vỗ vỗ vai Phó Quan, quay người mở cửa xe, nhấc chân ngồi xuống.
Phó Quan đứng tại chỗ yên lặng nhìn cánh cửa xe đóng chặt, đè xuống áy náy trong mắt, nửa ngày sau mới vòng qua một bên khác, lên xe.
"Tiểu Quan....Tiểu Quan...."
Nghe thấy giọng của Triệu Thu, Phó Quan hạ kính xe xuống:"Tiểu Quan a, thật không tiện, mới vừa rồi hơi có chút loạn, cũng không kịp ra tiễn con".
Nói xong liền nghiêng đầu hướng trong xe nhìn một chút, nhỏ giọng nói:"Tiểu Tây....không sao chứ?".
Phó Quan gượng ép nặn ra một nụ cười nói:"Không có chuyện gì ạ! Dì Triệu, dì trở về đi, chăm sóc dì Sầm...."
"Ai da, được được được...con chạy chậm một chút"
Trên đường Văn Lãng Tây mím chặt môi nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lỗng lẫy xẹt qua đáy mắt hắn, cấp đôi con ngươi vốn âm trầm nhiều thêm một tia sắc thái.
Phó Quan nhiều lần quay đầu nhìn muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng ánh mặt chạm phải gò má hờ hững, lạnh lẽo kia, lời đến bên mép lại nuốt xuống.
Đang là giờ cao điểm buổi tối, đường bị kẹt khiến Phó Quan trong xe càng thêm gian nan, hổ thẹn cùng ấm ức ùa lên, nghẹn trong l*иg ngực, không lên không xuống, bị đè nén đến cực điểm.
So với sự nôn nóng của Phó Quan, Văn Lãng Tây bên này lại rất trầm tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì một tư thế, biểu tình trên mặt cũng chưa từng thay đổi.
Đợi đến khi hai người về được đến nhà đã là 10 giờ đêm, vừa vào tới huyền quan, Phó Quan vội kéo lấy cánh tay Văn Lãng Tây, kiềm chế lại nỗi bất an mãnh liệt dưới đáy lòng, nhỏ giọng hỏi:"Nói với anh một chút đi được không...?"
Văn Lãng Tây quay đầu nhìn về phía Phó Quan, ánh mắt vẫn như thường ngày, chỉ là biểu tình có chút cứng ngắc:"Nói cái gì?".
Nghe thấy ngữ khí giống như bình thường kia của Văn Lãng Tây, Phó Quan càng bất an, tiến lên nửa bước, rút ngắn khoảng cách.
"Có phải giận anh vì không nói với em anh là....."
Không để Phó Quan nói hết, Văn Lãng Tây một lần nữa đánh gãy, như đang muốn trốn tránh.
"Không có tức giận, có nói hay không là quyền tự do của anh, anh không cần thiết phải trình bày với em"
Phó Quan sững sờ, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy Văn Lãng Tây như có chút xa cách mình.
Anh chưa từng thấy Văn Lãng Tây trở nên xa lạ như vậy.
"Em đến cùng là làm sao vậy!? Có thể nói một lời thật lòng với anh không?".
Phó Quan ngẩng đầu nhìn Văn Lãng Tây, đôi mắt sau gọng kính màu bạc mang theo một tia khẩn cầu khó có thể thấy.
Nhìn dáng vẻ đó của Phó Quan, một bàn tay khác của Văn Lãng Tây nắm chặt, trên mặt vẫn như trước không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, thấp giọng nói:"Không tức giận chính là lời nói trong lòng em".
Phó Quan cả người bất động tại chỗ, dùng đôi mắt thanh tú đẹp đẽ kia nhìn Văn Lãng Tây chăm chú, thật lâu cũng không nói lời nào.
Văn Lãng Tây đột nhiên thở dài một hơi, kéo bàn tay đang giữ cánh tay hắn của Phó Quan ra khỏi người mình, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi:"Em lên lầu tắm trước"
Thấy vậy trong đầu Phó Quan lập tức hiện lên hình ảnh cánh tay chồng chất thương tích của Văn Lãng Tây, có chút hoảng hốt, sợ người này trốn đi lặng lẽ gây thương tổn cho bản thân, vội nói:"Anh muốn ngủ với em!".
Thân thể Văn Lãng Tây choáng váng, giữa hai hàng lông mày xuất hiện mảnh cảm xúc dị dạng, rất nhanh liền khôi phục lại biểu tình gật gật đầu, thuận miệng nói:"Được!" Nói xong quay người lên lầu.
Phó Quan vội vàng tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ màu trắng liền qua phòng Văn Lãng Tây, cửa không khóa, Phó Quan lặng lẽ đẩy cửa đi vào, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
Sở dĩ phải cẩn thận như vậy vì muốn nhìn thử xem Văn Lãng Tây đang làm gì trong phòng, anh vẫn có chút sợ người này sẽ lén lút gây thương tổn cho bản thân.
Vừa tiến vào liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc mặc áo ngủ màu đen nằm nhoài trên bệ cửa sổ.
"Đến rồi à, rất nhanh!" Văn Lãng Tây quay đầu liếc mắt nhìn Phó Quan một cái lại đem đầu đưa ra ngoài cửa sổ hít một hơi thuốc lá.
Phó Quan lúc này mới yên lòng tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Văn Lãng Tây, cùng hắn nằm nhoài lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn phương xa.
Nơi này là khu dân cư cao cấp ở phía đông thành phố, nơi ánh mắt hai người hướng đến là một gò núi nhân tạo nhỏ, bên trên hiện lên những ánh đèn lấp lánh, trên gò núi vừa được trồng các loại thảm thực vật và hoa tươi, cho nên không khí nơi này mới thanh mát như vậy, thoang thoảng còn có thể cảm nhận được hương hoa theo gió nhẹ bay tới.
Hiện đã vào tháng 4, khí trời đang dần ấm lên nhưng ban đêm vẫn còn mang theo chút hơi lạnh.
Tóc Phó Quan đã dài hơn một chút so với lúc vừa đến đây, vén ở sau tai rũ xuống gáy, thỉnh thoảng bị gió đêm thổi tán loạn, trong không khí cũng tản ra nhiều hơn một luồng thơm ngát nhàn nhạt.
Theo hương vị khuếch tán, con ngươi Văn Lãng Tây lấp lóe, cúi đầu hít một hơi thuốc, đốm lửa lóe sáng rồi lại tắt, một làn khói nhẹ nhàng phun ra còn chưa kịp bay vào xoang mũi Phó Quan đã bị làn gió xuân thổi tan, không biết trôi về phương nào.
Hai người cứ như vậy vai kề vai nằm trên bệ cửa sổ, một người nhìn về phương xa, một người cúi đầu hút thuốc.
Phó Quan chợt hắt xì một cái, Văn Lãng Tây nghe tiếng quay đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Phó Quan nửa ngày mới cất tiếng hỏi:"Lạnh không?".
Phó Quan lắc lắc đầu, không lên tiếng.
Không khí lại trở nên yên lặng, lúc này Văn Lãng Tây cũng đã hút thuốc xong, cùng Phó Quan nhìn ánh đèn trên gò núi phía xa, mâu sắc thâm trầm, không biết nghĩ đến điều gì.
Một lúc sau, thanh âm thanh lãnh vang lên phá vỡ đêm đen yên tĩnh.
"Hút thuốc có thể giúp người ta bình tĩnh à?"
Văn Lãng Tây cầm điếu thuốc, đầu ngón tay cong lại nhàn nhạt đáp:"Ừm".
"Còn không?"
"Cái gì?" Văn Lãng Tây quay đầu hỏi.
"Thuốc lá của em"
Nói xong Phó Quan cũng quay đầu qua nhìn thẳng vào mắt Văn Lãng Tây:"Cho anh một điếu, anh cũng muốn thử".
"Không được" Văn Lãng Tây không cần nghĩ ngợi lập tức từ chối.
"Tại sao?"
"Anh không hợp"
Khóe miệng Phó Quan giương lên, cười nói:"Không phải em từng nói sao? Không có thích hợp hay không chỉ có nguyện ý hay không".
Dừng một chút, nói tiếp:"Cũng như anh đã bôi qua son môi em đưa".
Nghe đối phương dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt nói ra những lời này, Văn Lãng Tây chấn động trong lòng, nhưng cũng chỉ cay đắng đáp:"Đó là em ép anh".
"Nhưng anh nguyện ý" Nói xong, Phó Quan quay đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:"Nguyện ý cho em ép bức".
Văn Lãng Tây sửng sốt, nhìn khuôn mặt thanh tú mềm mại của Phó Quan không nói được lời nào.
Như đoán trước được người kia sẽ không lên tiếng, Phó Quan tự nhiên nói tiếp, ngữ điệu bên trong mang theo sự dịu dàng chưa từng có:"Lời nói của em anh đều nhớ, nhưng vì sao lại nhớ rõ ràng như vậy thì anh thật sự cũng không biết".
Dứt lời, Phó Quan nhích lại gần bên cạnh Văn Lãng Tây, hơi nghiêng người sang, dùng đôi mắt trong trẻo động lòng người nhìn Văn Lãng Tây.
Tới khi Văn Lãng Tây bị nhìn chăm chú đến mức thấy mất tự nhiên, Phó Quan không có bất kỳ báo trường nào đem môi mình tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Văn Lãng Tây.
Nụ hôn này vừa chạm đến đã tách ra, Phó Quan hôn xong lập tức quay đầu, vành tai dần dần phiếm hồng.
Một lúc sau mới nhẹ giọng nói:"Lại như nụ hôn này, không có thích hợp hay không, chỉ có nguyện ý hay không!".