Ngày hôm sau, Đặng Hi Hòa mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn mà bạn cùng phòng đưa cho cô.
Đích đến là Blue Bar, nhưng trước khi đến quán, cô phải đến một nơi khác.
Ánh đèn rực rỡ trong tiệm cắt tóc, cô đang ngồi trên ghế xoay cắt tóc, nhìn mái tóc hồng nhạt trong gương, nhắm mắt hạ quyết tâm: “Nhuộm đen đi.”
Tony âu yếm vuốt ve tóc cô, rất không hiểu mà hỏi: “Vừa nhuộm không lâu, không phải cô rất thích sao?”
Vất vả mới được nhuộm màu tóc mình thích, Đặng Hi Hòa cũng rất tiếc, thở dài nói: “Có chút chuyện.”
Đều là người quen cũ, không cần Tony hỏi, cô đã tự chủ động nói ra.
Cô muốn quay lại với người yêu cũ mà người ta lại không thích những cô gái phô trương.
Mặc dù Tony là đàn ông, nhưng chuyện mà cuộc đời không nên gặp phải đó là một cô gái ép dạ cầu toàn⁽⁾ vì một người đàn ông: “Một người bạn trai cũ mà thôi, anh ta không thích cô thì cô không nên ép buộc bản thân, để anh ta đi.”
⁽⁾ Ép dạ cầu toàn:
Cô trầm ngâm vài giây, đột nhiên vỗ tay: “Lời này có lý.”
Có thể ngủ với anh không cũng không chắc, tội gì phải ép buộc chính mình.
Cô cũng có cốt khí.
Vì quán nằm trong khu phố gần trường đại học nên hầu hết khách trong quán bar đều là sinh viên. Hi Hòa đến đây lúc gần 6 giờ, mái tóc dài được Tony cẩn thận chăm sóc tỏa sáng trong khung cảnh tối tăm mờ mịt.
Cô đi đến quầy bar gọi một ly cocktail giống hôm qua.
“Tới rồi.”
Thấy cô tới, Trần Việt nhướng mày.
Hi Hòa ho nhẹ một tiếng, nói: “Rượu của các anh cũng không tệ lắm.”
“Đúng… thật vinh dự.”
Ly rượu có màu sắc sặc sỡ đặt ở trước mặt cô, Trần Việt đột nhiên cúi người đến gần cô, nụ cười đầy ẩn ý.
“……”
Cô cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ, không chút hoang mang nhìn xung quanh: “Có một mình anh sao?”
Trần Việt xòe hai tay: “Rõ ràng.”
“Ồ.”
Cô thờ ơ nhún vai, chứng minh bản thân không cảm thấy thất vọng, một hơi uống cạn ly rượu, nhếch miệng nói: “Thêm một ly nữa.”
Trần Việt cười tiếp nhận ly rượu, vừa pha rượu vừa tốt bụng nhắc nhở: “Rượu này có tác dụng chậm.”
“Không sao, anh pha đi.”
Không gặp được người ta, còn không thể uống chút rượu giải sầu sao.
“Sao Từ Thanh Yến lại đến đây bán thời gian?”
“Tôi là đàn anh của cậu ta, cậu ta đến đây giúp đỡ, người phục vụ ban đầu nghỉ việc còn chưa tìm được người mới.”
Hi Hòa nhíu mày: “Anh ấy sẽ nghe anh sai khiến sao?”
Kiêu ngạo không coi ai ra gì, một thiếu gia mắc bệnh, đàn anh thì có là gì, hiệu trường trường các cô lúc trước còn phải chiều ý anh.
“Cái này cô phải hỏi cậu ta, có lẽ đến đây bán thời gian hợp ý cậu ta.”
Anh cười trêu trọc, ra hiệu về phía khách khứa không ngừng tiến vào, trong đó không thiếu những cô gái xinh đẹp, thời thượng.
Cô nhẹ giọng à, lạnh nhạt nói: “Anh ấy không có hứng thú với những cô gái này.”
Từ Thanh Yến thích con gái có thành tích tốt, loại hiền lành, trong sáng.
Anh như đối nghịch, không tán đồng với ý kiến này mà phản bác: “Ai biết được, đàn ông đều giống nhau, nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp lắc lư trước mặt, năm rộng tháng dài, ai có thể kiềm chế được, yêu đương cũng không phải muốn kết hôn, vui vẻ chơi bời cũng không ảnh hưởng gì.”
Đàn ông đều giống nhau.
Trong hai mươi tư giờ, Đặng Hi Hòa đã nghe lời này đến hai lần, dù sao cô cũng là người đã đọc qua vô số truyện ngôn tình, cô trừng lớn hai mắt... không thể phản bác.
Uống hết ly này đến ly khác, Đặng Hi Hòa lợi dụng men say dò hỏi Trần Việt: “Vậy Từ Thanh Yến, bây giờ anh ấy đã có bạn gái chưa?”
Tối hôm qua các cô sôi nổi thảo luận, khí thế ngất trời, nhưng tiền đề quan trọng nhất lại bị bỏ qua, bởi vì cô độc thân, đương nhiên cô cũng cho rằng anh giống mình.
“Nói cho cô cũng được, nhưng cô phải trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Vẻ mặt anh khó xử, hiển nhiên đang ra điều kiện với cô, Đặng Hi Hòa trợn mắt: “Anh hỏi đi.”
“Quan hệ của hai người là gì? Hay, cậu ta là gì của cô?”
Cô quay đầu, rất không muốn thừa nhận sự thật này: “Người yêu cũ.”
Anh giương miệng, bừng tỉnh nhận ra: “Thì ra là thế.”
“Ai nha anh đừng dài dòng nữa, rốt cuộc Từ Thanh Yến có bạn gái chưa?”
“Thanh Yến có bạn gái chưa……”
Anh cố ý kéo dài thanh âm, thần sắc gian xảo như đã thực hiện được gian kế, anh ta đột nhiên nói: “Tôi đề nghị, cô có thể tự hỏi cậu ta.”
Hi Hòa chán nản: “Không phải người ta không có ở đây sao, nếu không tôi vòng vo như vậy làm gì.”
Anh ta vẫy ngón tay, ý bảo cô nhìn đằng sau.
Cô quay đầu lại, rượu trôi đến cổ họng lập tức bị sặc ra khiến mặt cô đỏ bừng vì ho.
Không ngờ cô sẽ kích động như vậy, Trần Việt vội vàng rút khăn giấy đưa qua: “Không sao chứ.”
Hi Hòa lắc đầu, sau khi lau miệng, cô vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh đến đây từ lúc nào…”
Từ Thanh Yến xụ mặt: “Ý em là?”
Thái độ này, hiển nhiên anh đến không quá muộn.
Mặt cô nghiêm túc lên án: “Anh nghe lén tôi nói chuyện, có phải anh có ý đồ gì không?”
“A.”
Từ Thanh Yến vòng qua người cô đi vào bên trong quầy bar, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Nghe không rõ lắm, nhưng có chút bất ngờ, Đặng tiểu thư cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của tôi sao?”
“……”
Thời gian có thể quay ngược lại không?
Cô vỗ ngực, chột dạ biện giải: “Tôi chỉ là, xuất phát từ tấm lòng quan tâm một người bạn cũ…”
“Cảm ơn, tôi không cầm loại quan tâm này.”
Nói xong, anh ấn chuông phục vụ khách, rời khỏi quầy bar đi đến khu vực khách hàng.
Chờ anh đi xa hơn một chút, Hi Hòa hung tợn trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội: “Không phải anh nói tối nay anh ấy sẽ không đến sao?”
Trần Việt tỏ vẻ vô tội: “Cô hỏi tôi có một mình tôi sao, lúc đấy còn chưa đến giờ làm việc của Thanh Yến.”
Đương nhiên chỉ có một mình anh ta.
Cô ngơ ngác mở miệng, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Thật đáng yêu.
Trần Việt cong môi, anh đột nhiên dựa sát vào cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được hỏi: “Có phải cô muốn theo đuổi Thanh Yến không?”
Thần kinh cô căng thẳng, phủ nhận theo bản năng: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cô mới không muốn quay lại với loại đàn ông khó hầu hạ như Từ Thanh Yến, cô chỉ muốn ngủ với anh thôi, ngủ xong sẽ đá.
“Được rồi.”
Anh ta đứng thẳng dậy, vô cùng tiếc nuối nói: “Tôi đang định nói tôi có thể giúp đỡ duyên phận của cô, nhưng cô không có ý này thì thôi vậy.”
Hi Hòa cứng họng, do dự hai giây, cô đang muốn hỏi giúp như thế nào thì bên cạnh đột nhiên vươn ra một cánh tay thon dài. Cô nghiêng đầu, theo khớp xương ngón tay rõ ràng nhìn lên, là một người đàn ông có khuôn ngực rộng lớn, sườn mặt rõ ràng, vì vẻ mặt vô cảm nên càng trông có vẻ lạnh lùng, khó gần.
Hi Hòa nuốt nước miếng, cảm tạ bản thân vì chưa kịp hỏi.
Từ Thanh Yến không nặng không nhẹ đặt một danh sách lên quầy bar: “Một tá bia Tsingtao.”
Trần Việt tươi cười đầy mặt tán thưởng: “Năng lực kinh doanh của bạn học Từ chúng ta càng ngày càng tốt.”
“Anh còn hai tuần.”
Nhắc nhở anh ta đừng quên tuyển người, Trần Việt gượng cười haha: “Đừng tuyệt tình như vậy.”
“A.”
Ánh mắt anh làm như tình cờ lướt qua cô, dừng một giây trên chiếc váy ngắn đến mức chỉ che nổi cặp đùi của cô, đẩy xe đẩy đi đưa rượu.
Vai rộng chân dài, eo thon, vừa nhìn đã phát nổ...
Hi Hòa vỗ mặt, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Trần Việt: “Sao anh lại có thể bán nhan sắc của anh ấy!”
“Người làm ăn, có thể kiếm được tiền là được, thủ đoạn nào cũng có thể làm.”
Anh nhếch miệng, Từ Thanh Yến đưa rượu xong, trở về lại nhận thêm mấy đơn.
“Aizz, người đẹp trai cũng có phiền phức, quá được hoan nghênh.”
Hi Hòa bực đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn nổi nữa: “Không phải anh thiếu nhân viên sao? Tôi làm.”
Trần Việt sửng sốt: “Cô?”
“Hừ.”
Cô khoanh tay ưỡn ngực, nâng cằm cao ngạo: “Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp sao?”
Đối phương lấy tay đỡ đầu đánh giá cô, lười biếng gật đầu: “Là rất xinh đẹp, để tôi xem xét trước đã, tôi sẽ nói báo lại với cô sau.”
Khi Từ Thanh Yến đến gần, hai người đang trao đổi số điện thoại, thuận tiện thêm bạn tốt trên WeChat.
Anh nhíu chặt lông mày, liếc mắt nhìn Trần Việt: “Anh nói gì với cô ấy?”
“Ừm, nói……”
Trần Việt nhậm điện thoại, cười như không cười mà nhìn anh, chậm rãi ném ra đáp án: “Bí mật.”
Dứt lời anh còn vỗ vào mu bàn tay của Đặng Hi Hòa: “Đúng không, bé con?”
Kìm nén cơn buồn nôn vì cái xưng hô “bé con” này, Đặng Hi Hòa “Ừ” đáp lại.
Chuyện chưa đâu vào đâu, càng ít người biết càng tốt.
“Tôi đi trước đây, anh suy xét lại rồi liên hệ với tôi.”
Tác dụng chậm của rượu Cocktail rất mạnh, dù tự xưng là thần rượu của phòng 302 thì cô cũng có chút mơ màng buồn ngủ, cô phải đổi sang một nơi có không khí tươi mát để tỉnh táo.
Cô ngáp một cái, vẫy tay với Từ Thanh Yến: “Tạm biệt.”
Hao hết tâm tư trang điểm đến đây, kết quả còn chưa nói được mấy câu với anh, trong lòng cô cũng thấy buồn bực.
Vẻ mất mát hiện rõ trên mặt cô, trong lòng Trần Việt tính toán, cầm chìa khóa xe lên nói: “Tôi đưa cô về, cách đây cũng không xa lắm.”
Đối với người không thân, Hi Hòa sợ đối phương đột nhiên nhiệt tình nhất, cô đang muốn từ chối thì có người nói trước: “Không cần.”
Cô quay đầu lại liếc nhìn Từ Thanh Yến, không cần suy nghĩ nhiều, phụ họa nói: “Đúng vậy, rất gần nên không cần phiền anh, cảm ơn.”
“Nhưng một cô gái uống rượu một mình trở về rất không an toàn...”
Anh ta lộ vẻ khó xử, đôi mắt liếc nhìn Từ Thanh Yến vừa sáng vừa vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Từ Thanh Yến cởi cà vạt, trong cử chỉ lộ ra chút bực bội.
Cởi cà vạt, nghĩa là người ta muốn tan làm.
Trần Việt nhìn thời gian, mỉm cười đầy ẩn ý: “Tối nay lại có việc đúng không, ok ok, không sao, đi đi.”
Làm lơ lời trêu chọc của anh, Từ Thanh Yến bình tĩnh xoay người rời đi.
Đặng Hi Hòa nhìn bóng người cao dài, lại liếc mắt nhìn Trần Việt một cái, không nói hai lời dứt khoát đi theo anh.