Đồng hồ báo thức lại vang lên, Đặng Hi Hòa mơ màng ấn xuống, trằn trọc trong ổ chăn một lúc, cô không tình nguyện xốc chăn, đột nhiên ngồi dậy.
Bạn cùng phòng Tống Lê Khai đang xem một chương trình tạp kĩ trên máy tính, nghe thấy tiếng động xuống giường của cô, cô ấy gỡ tai nghe xuống nhìn một lúc, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Ai da, thật lạ.”
Để có một ngày cuối tuần tốt đẹp thì lẽ ra phải ngủ nướng, nhưng cô lại rời giường thành công.
Bả vai của Đặng Hi Hòa rũ xuống, thở dài: “Số khổ.”
Nói xong cô cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm, thật là sống không còn gì luyến tiếc.
Học kỳ hai của đại học năm ba bài vở nặng nề, vất vả mong đến cuối tuần không có tiết, cô cho rằng có thể thả lỏng, nhưng vừa thấy thời khoá biểu, bất tri bất giác hết nửa học kì, đã đến lúc chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Trước khi kỳ thi diễn ra vẫn còn gần hai tháng chuẩn bị, không phải cô chăm chỉ, thích học, mà hoàn toàn ngược lại, cô là một học tra⁽¹⁾ chính hiệu, lãng phí sáu trăm nghìn năm, cô chỉ mong có thể thuận lợi tốt nghiệp, nhưng trời không theo ý cô, có môn thi không được nổi sáu mươi điểm.
⁽¹⁾ Học tra: học cho có, điểm thấp, sắp thi mới bắt đầu giải đề
Vạn sự vạn vật đều có giới hạn riêng của nó, Đặng Hi Hòa cho rằng, toán cao cấp chính là cực hạn của cô.
Đáng trách lúc trước bệnh ung thư lười phát tác nên cô ném nguyện vọng thi đại học cho ba mẹ điền. Là một người làm tài chính, mẹ Đặng rất hài lòng với công việc của mình nên nghiễm nhiên bà cho đứa con gái duy nhất của mình theo học chuyên ngành tài chính.
Một người thi đại học môn toán miễn cưỡng đạt điểm tiêu chuẩn lại theo học chuyên ngành tài chính, đối mặt với môn toán cao cấp, khó hơn toán phổ thông, không ngoài ý muốn cô kém cả ba môn. Sách giáo khoa toán của bạn cùng phòng đều như đồ bỏ đi, còn cô phải theo các đàn em học lại một lần, lòng cô đau xót.
Đứng trước tòa thư viện cao chót vót, Đặng Hi Hòa lắc đầu nguầy nguậy, miễn cưỡng nâng cao tinh thần.
Mặc dù học kém nhưng nhân duyên của cô khá tốt, vừa bước vào thư viện đã gặp một học muội⁽²⁾ thân thiết, đối phương nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Học tỷ⁽³⁾? Chị đến chỗ này làm gì?”
⁽²⁾ Học muội: đàn em nữ khóa dưới (Shi thích để như vậy hơn thuần việt nên mọi người thông cảm nha)
⁽³⁾ Học tỷ: đàn chị khóa trên
Mặt Đặng Hi Hòa lập tức tối sầm: “Cút đi.”
Cô đến thư viện, ngoài học thì còn có thể làm gì?
Đối phương lặng lẽ cười hai tiếng, tiến lên nắm lấy cánh tay cô: “Chỉ đùa một chút thôi, đương nhiên em biết học tỷ đến đây tự học, hơn nữa em đoán chắc chắn chị đến học toán cao cấp.”
“…”
Chuyện cô không đạt ba môn đều bị truyền xuống khóa dưới sao?
Đặng Hi Hòa quyết định từ hôm nay trở đi cô sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, nỗ lực học tập.
Bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến cuối kỳ, không có nhiều học sinh đến thư viện tự học, học muội muốn đến lầu một, Đặng Hi Hòa muốn lên lầu hai, sau khi hai người chào hỏi thì tách ra.
Sau khi tìm được một chỗ ngồi còn trống, cô không lập tức cất cặp sách, đầu tiên cô lấy khăn giấy ra lau ghế sau đó lau mặt bàn, mặc dù bàn ghế đều sạch sẽ.
Sau khi bận rộn, cô ngồi xuống, theo thứ tự lấy giấy, hộp bút, sách vở đặt ngay ngắn trên bàn, vừa cầm bút lên, cô chợt thấy khát, lại cầm cốc nước ra khỏi phòng tự học.
Sau khi lấy được nước nóng, không còn lý do nào để trốn tránh, cô chậm rãi thở dài, ngả người nằm vào lưng ghế.
Việc học là chuyện quá thần thánh, cần chút động lực.
Ỷ vào việc không ai biết mình, cô uể oải dựa vào ghế, nhìn về phía trước, tình cờ là một cặp đôi, nam sinh đang giảng bài cho bạn gái, hai khuôn mặt gần như dán vào nhau.
Học chỗ nào, rõ ràng đang tán tỉnh nhau ngay ở thư viện thiêng liêng.
Đặng Hi Hòa không còn gì để nói, mắt cô trợn tròn, thầm mắng cuộc đời, tức giận mở đống tài liệu giảng dạy mới tinh ở trước mặt ra.
Sao không có ai dạy kèm cho mình?
Hai mắt cô nhìn vào mục lục trong sách giáo khoa, nhưng suy nghĩ lại bay lên chín tầng mây.
Thật ra, trước kia có một người, nếu không có người đó, có lẽ cô không thể đạt điểm tiêu chuẩn môn toán trong kỳ thi đại học.
Đáng tiếc, đều là chuyện quá khứ.
Cô lắc đầu thật mạnh để hoàn hồn, sự chú ý của cô trở lại cuốn sách. Hơn hai mươi phút phút trôi qua, tiến độ vẫn dừng lại ở phần mở đầu, không có cách nào, mỗi từ riêng biệt ghép thành một câu, trở thành một quyển sách trên trời mà người phàm không thể hiểu được.
Cô vỗ đầu, đóng sách lại rồi chán nản nằm xuống bàn, sau khi mí mắt chớp hai cái, cô mới từ từ nhắm lại.
Buồn ngủ.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, thông báo điện thoại vang lên.
Tin nhắn đến từ bạn cùng phòng Triệu Linh Phong, cô ấy rủ cô tối nay đi uống rượu.
Rủ cô đi uống rượu, trực giác Đặng Hi Hòa thấy không thích hợp, cô đứng dậy đi đến một góc hẻo lánh để gọi điện thoại.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, buồn rầu a một tiếng.
Đối với người nhà, từ trước đến nay Đặng Hi Hòa lười vòng vo, hỏi: “Cãi nhau với em trai?”
Ký túc xá có bốn người, Đặng Hi Hòa bội phục Triệu Linh Phong nhất, bằng sự nỗ lực của bản thân cô ấy đã biến em họ trở thành bạn trai.
Đầu điện thoại bên kia cam chịu, ngay sau đó nhàn nhạt hỏi cô: “Rốt cuộc cậu có đi không?”
Quay đầu nhìn lại vị trí tự học, cô do dự đáp: “Tớ muốn học……”
Không có thời gian.
“Ồ.”
Đầu dây bên kia lãnh đạm nói: “Được rồi, vậy quên đi, tớ hỏi người khác.”
Dù nói như vậy nhưng hai người vẫn chưa cúp máy.
Hai bên im lặng vài giây, Đặng Hi Hòa nhắm mắt lại, hung hăng nói: “Được rồi được rồi, gửi địa chỉ qua đây.”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia cười một tiếng, cúp máy, ngay sau đó gửi thời gian và địa điểm qua.
Cho phạm nhân ăn no trước khi lên máy chém, cứ coi như là một buổi cuồng loạn cuối cùng trước khi bắt đầu học đi.
Cô tự an ủi bản thân như thế rồi yên tâm thu dọn đồ đạc rời khỏi thư viện.
Nhưng, nếu biết mình sẽ gặp được ai trong chuyến đi này, Đặng Hi Hòa tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn ở lại thư viện tự học, nhưng cô không phải nhà tiên tri, không có năng lực biết trước, thế cho nên dưới tình huống không hề chuẩn bị, cô đã gặp một người mà cô cho rằng cả đời này cô sẽ không gặp lại.
Từ Thanh Yến.
Bởi vì là sườn mặt, lại nhiều năm không gặp, ban đầu Đặng Hi Hòa không nghĩ là anh, chỉ cảm thấy giống, vì thế ỷ vào chuyện không quen biết và ánh đèn lờ mờ mà cô nhìn người kia chằm chằm không kiêng nể gì.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá lộ liễu, cuối cùng đối phương cũng không chịu nổi mà quay mặt lại, cau mày hỏi cô: “Nhìn đủ chưa?”
Nhìn trộm còn bị bắt gặp, cũng không nhìn ra vẻ xấu hổ trên mặt Đặng Hi Hòa, cô cười tự nhiên: “Xin lỗi, anh rất giống một người bạn của tôi…”
Trên đời sao lại có hai người giống nhau như vậy, Đặng Hi Hòa không khỏi đánh giá khuôn mặt người trước mặt và người trong trí nhớ.
Cái mũi, đôi mắt, miệng……
Không chỉ giống mà còn giống hệt nhau, nói là nhân bản cô cũng tin.
Nhân bản.
Đúng lúc nhận ra điều này, cô sững người, giây tiếp theo cô đột nhiên lấy hai tay vội che mặt mình lại, không ngừng muốn trốn tránh. Trong lúc hoảng loạn, trán cô đập vào góc bàn, đau đớn đến mức hét lên, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.
Vì đến quán bar, cô cố tình trang điểm cho phù hợp, nhưng lại sợ tẩy trang sẽ phiền phức nên gần như cô đều dùng các loại đồ trang điểm không chống thấm nước.
Mà mấu chốt của vấn đề là tuần trước cô vừa nhuộm tóc màu đen thành một màu hồng riêng biệt.
Từ Thanh Yến chán ghét kiểu người làm điều khác thường nhất.
Bây giờ nước mắt rơi xuống lớp trang điểm, không cần nhìn gương, Đặng Hi Hòa vẫn có thể tưởng tượng bản thân mình bây giờ xấu đến thế nào. Người khác gặp lại người yêu cũ đều đầy hào quang, còn cô lại khác, ngay cả dáng vẻ bình thường cũng không thể hiện được.
Bất chấp tất cả, cô khóc càng lớn.
Vũ trụ bùng nổ.
•
Sau khi rửa mặt xong ra khỏi phòng vệ sinh đã là nửa giờ sau, Đặng Hi Hòa lại trang điểm nhẹ một lần nữa, buộc mái tóc màu hồng xõa rối tung lên, cố gắng giảm thiểu cảm giác bết tóc.
Giống như một tên trộm, cô cúi đầu về lại chỗ ngồi ban đầu, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, ly cocktail đã gọi trước đó vẫn còn một nửa, cô theo bản năng muốn uống một ngụm để an ủi, sau đó cô liếc sang nhìn khuôn mặt không biểu cảm nào đó, im lặng rút tay về, thầm mắng mình không có tương lai.
Qua nhiều năm như vậy, đối diện với anh cô vẫn còn lúng túng.
Đặng Hi Hòa mở cuộc trò chuyện ra hỏi Triệu Linh Phong khi nào đến, giây sau người bên kia trả lời, tình hình thay đổi.
Không đến được.
Một khi đã như vậy, cô cũng nên rời đi.
Đặng Hi Hòa cầm lấy túi xách, nhưng hai chân lại như dính vào nhau.
Vài giây sau, cô đột nhiên cầm ly rượu trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn phần rượu còn lại, sau đó mang dũng khí của tráng sĩ bước đến quầy bar, ngồi lên một trong những chiếc ghế chân cao ở đó, hất cằm đối diện với người đàn ông áo trắng quần đen: “Này, sao anh lại ở
đây?”
Đối phương cúi đầu thu xếp dụng cụ rượu, giống như không nghe thấy, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
Đặng Hi Hòa ngồi thẳng lưng, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm, trừng mắt nhìn anh: “Tốt xấu cũng không gặp nhau nhiều năm như vậy, ngay cả một câu cũng không muốn nói?”
Cô vừa khóc, hai mắt ngấn nước, cho dù vênh váo ra vẻ ta đây nhưng vẫn có chút nhu nhược, đáng thương, một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nhướng mày, không dấu vết ngăn cản tầm nhìn của cô, cười giải thích: “Xin lỗi, phụ nữ đến gần Thanh Yến quá nhiều, cậu ấy không rảnh đi ứng phó.”
Nói xong anh ta lại móc tấp danh thϊếp ra đưa cho cô, tự giới thiệu: “Trần Việt, quản lý Blue Bar.”
Đặng Hi Hòa chú ý nơi khác, hai mắt trừng lớn hơn.
Sao người đàn ông này vẫn có thể thu hút ong bướm như vậy.
Cô nhận lấy tấm danh thϊếp của đối phương, tùy tiện đặt ở một bên, nhàn nhạt báo tên: “Đặng Hi Hòa, Hi của Khang Hy, Hòa của hòa thuận.”
“Đặng Hi Hòa, Hi Hòa, rất dễ nghe…”
Đối phương nhẹ nhàng nói nhỏ, sau đó mặt giãn ra, mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Lại uống một ly nữa sao? Tửu lượng của cô chắc hẳn khá tốt.”
Từ Thanh Yến đang ở đây.
Đặng Hi Hòa lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại gật đầu.
Hai người chia tay rồi, sợ anh làm gì.
Nghĩ đến đây, cô kiêu ngạo quay đầu lại, không nhìn anh nữa, ngược lại còn nói chuyện phiếm với Trần Việt.
Đàn ông mở quán bar, không có mấy ai không hay nói, tuy Đặng H không hứng thú lắm, cũng bị đối phương làm cười hai tiếng.
Cuối cùng Từ Thanh Yến cũng đi tới, xếp tất cả các loại dụng cụ rượu xong, sau đó anh kéo cà vạt ra, nói: “Đi đây.”
Trần Việt nhìn đồng hồ đeo tay: “Không phải chưa hết giờ làm việc sao?”
“Trong trường có chuyện.”
Trần Việt tò mò: “Buổi tối còn có chuyện gì?”
Anh dò hỏi tới cùng, nhưng hiển nhiên Từ Thanh Yến không có ý định trả lời, cầm cặp sách của mình đeo lên hai vai, thanh thản bước ra cửa quán bar.
Nhìn bóng lưng của anh càng lúc càng xa, Đặng Hi Hòa khinh thường hừ nhẹ, uống một ngụm rượu, lại không nặng không nhẹ đặt ly rượu xuống.
Ai đi ra theo là chó con.
Cô chải lại những sợi tóc mai lòa xòa, nhếch lên một nụ cười quyến rũ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Ơ, sao cậu lại quay về rồi?”
Đặng Hi Hòa nhìn theo tầm mắt của Trần Việt, người đàn ông dáng người cao thẳng đứng ở lối vào, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn bọn họ.
Chính xác mà nói, là nhìn cô.
Đặng Hi Hòa lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hung dữ hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Blue Bar tĩnh lặng, tiếng nói nhỏ của khách khứa khiến giọng nói của cô lớn và rõ ràng hơn.
Từ Thanh Yến khoanh hai tay trước ngực, vẫn lạnh lùng: “Có đi không?”
Cô quay đầu sang một bên, thái độ kiên định.
Không đi.
Từ Thanh Yến không nói gì, xoay người cất bước rời đi.
Đặng Hi Hòa xoay đầu lại, thấy anh đi thật rồi, cô tức giận trừng mắt, vội vàng nhảy khỏi ghế cao đuổi theo.
“Này……”
Trần Việt vội vươn tay ra, còn chưa kịp bắt lấy góc áo của cô thì đã thấy tấm danh thϊếp của mình rơi trên quầy bar, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu bật cười.