Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 46: Điều Này Hơi Khác Với Những Gì Ta Nghĩ (1)

Cũng tốt.

Nghe nói Điền đại nhân là thiên tài được cao nhân Tuần Sát viện tự mình huấn luyện, thủ đoạn bá đạo sắc bén, có một tuyệt thế thủ đoạn lột da rút gân, khiến cho người còn sống trơ mắt nhìn da của chính mình bị tước đi.

Không ai có thể chịu đựng tra tấn đau đớn như vậy, nhất định sẽ khai hết những gì mình đang che giấu.

Lâm Phàm đang vô cùng gấp gáp.

Đừng có ngừng lại.

Hãy tiếp tục đi chứ.

Khốn kiếp, người này từ cái xỏ xỉnh nào chui ra vậy, ở đây không có chuyện cần đến ngươi đâu.

Đã nói rồi, ta đang hưởng thụ vô cùng thoải mái, được người ta đánh rất nhiều.

Chỉ cần có thể tăng lên, hắn nguyện ý bị đánh cả đời.

"Lâm huynh đệ, đừng nói chuyện, nhanh ăn viên đan dược này vào."

Điền Quân lấy ra đan dược, đây là siêu cấp đại bổ đan của Tuần Sát viện, có thể chữa trị mọi thương thế bên ngoài thân thể, chỉ cần không chết, sẽ có tác dụng. Loại đan dược này rất là trân quý.

Đại nhân coi trọng hắn lúc này mới ban cho mấy viên.

Tuần Sát Sứ khác cũng không có tư cách này.

Lâm Phàm ngây người.

Đây là hành động gì vậy?

Uy uy. . . . . . Mấy người các ngươi nên hùa vào với nhau, hung hăng đánh ta tơi bời, mà không phải cho ta viên đan dược gì đó như thế này. Ta có thể chịu được, ta thực sự thích bị đánh mà.

Ngụy Văn Thông và Vương Uyên hai mặt nhìn nhau.

Lâm vào trong khϊếp sợ.

Đây chính là siêu cấp đại bổ đan.

Điền đại nhân lại miễn phí đưa đan dược cho hắn dùng.

Này. . . . . .

Bọn họ không thể hiểu nổi.

Rồi đột nhiên.

Một ý tưởng đáng sợ hiện lên trong đầu bọn họ.

Điền đại nhân quen biết đối phương, hơn nữa quan hệ rất tốt.

Nghĩ đến loại tình huống này.

Ngụy Văn Thông và Vương Uyên dựng thẳng tóc gáy lên, hai tay ôm chặt vai, lạnh run, lần này có chuyện rồi.

"Lâm huynh đệ, ta là ca ca của Tú Nhi tên là Điền Quân. Đa tạ ngươi đã cứu muội muội ta. Tình huống của ngươi nàng đã nói cho ta nghe rồi. Ta tin tưởng ngươi vô tội."

Điền Quân phát hiện mặc dù Lâm Phàm bị Vương Uyên áp dụng khổ hình, thế nhưng thân thể hắn đầy đủ không sứt mẻ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.

Còn nguyên vẹn là được.

Lâm Phàm đã hiểu.

Hoá ra hắn chính là ca ca của Tú Nhi cô nương.

Không nghĩ tới hắn lại là quan lớn.

Nếu tối nay hắn mới tới, có phải mọi chuyện tốt hơn không?

Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được Điền Quân rất mạnh, thuộc loại cường giả mà hắn chưa bao giờ gặp qua, cho dù là cảm giác hay khí thế cũng vậy.

Nhưng tình huống hiện tại.

Lâm Phàm hắn còn gì để nói nữa?

Đánh khẳng định là đánh không được.

Bất đắc dĩ.

Chỉ có thể trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi con mẹ hắn.

Phá hỏng chuyện tốt của ta.

Sau đó.

Điền Quân biết tình huống muội muội mình gặp phải, nhưng không có nói ra, chỉ thốt lên những lời vô cùng chính nghĩa: "Thiên Bảo thành đã rời xa sự quản lý của triều đình, khiến cho dân chúng lầm than, chướng khí mù mịt. Ta nghe nói trong thành còn có tên Chu Văn Tài là con cái một gia đình phú thương, cưỡng đoạt dân nữ mang về lăng nhục bội nhọ. Dân chúng giận mà không dám nói gì."

"Hiện tại ta lệnh cho hai người các ngươi, bắt tên Chu Văn Tài kia về quy án, giam giữ trong địa lao, chờ ta tự mình thẩm vấn."

Câu này không hề có một chút kẽ hở.

Ngụy Văn Thông và Vương Uyên cũng không phải ngu xuẩn.

Nháy mắt đã hiểu được tình huống trong đó.

Cừ thật.

Thiếu gia nhà phú thương, cũng dám xuống tay với muội muội của Điền đại nhân.

Khiến cho đại nhân tự mình động thủ.

Chuyện khác không nói đến.

Nhưng kẻ này xem như hoàn toàn bị phế đi.

"Phải"

. . . . . .

Hổ Bang.

Phòng nghị sự.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ có rất nhiều tin tức tốt. . . . . ."

Truyền lời viên Tào Đạt vội vàng chạy vào, trên mặt tươi cười, cái loại tươi cười này của hắn giống như một đóa hoa nở rộ, khiến cho biểu tình hung hãn trên khuôn mặt hắn không còn quá đáng sợ như trước nữa.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc.

Tào Đạt vội vàng nói: "Lâm Phàm đã được thả ra, các ngươi biết lần này thủ lĩnh Tuần Sát Sứ là ai không, chính là đứa con của lão hán họ Điền bán đậu phụ ở Thanh Ngư phố - Điền Quân. Hắn đã là trọng thần triều đình. Lâm Phàm cứu được muội muội hắn, đã không sao rồi."

"Còn có. . . . . . Chu Văn Tài của Chu gia bị bắt đi."

"Lúc hắn được người đưa ra ngoài, đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Hiện tại lão gia Chu gia nơi nơi cầu ông nội, cáo bà nội, nhưng không ai dám can đảm đứng ra giúp đỡ.

Tào Đạt một hơi nói ra hết nội dung.

Tất cả mọi người ở đây đều không ngờ mọi chuyện lại có kết quả như vậy.

Một lúc sau.

Bang chủ Thân Hổ cảm thán nói: "Đúng là người tốt làm chuyện tốt sẽ được báo đáp, không nghĩ tới mọi chuyện lại có kết quả như vậy.”