Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 10: Cần Phải Bảo Vệ Nàng An Toàn

Chu Văn Tài hoàn toàn không có để Lâm Phàm vào mắt, hắn thấy cái tên này chỉ là tự rước lấy nhục, coi như đánh chết hắn, cũng là chết vô ích, không có ai sẽ vì hắn mà tìm Chu gia gây phiền toái.

Lâm Phàm không có nhiều lời.

Trong thành có luật lệ, ở giữa bang hội không có xung đột, chỉ có thể dựa vào bản thân đào móc, gặp được loại nội dung cốt truyện phú gia công tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ này, dù làm sao cũng phải nhúng chàm một chân.

Hắn cũng từng nghĩ qua đi tìm người đánh mình, nhưng mà không có hiệu quả gì, cũng không biết Hồng Mông Dung Lô xảy ra chuyện gì, thế mà lại cho bản thân mình vào rèn đúc, thật hiếm thấy.

“Đánh cho ta, đánh mạnh vào.”

Trái lại Chu Văn Tài muốn nhìn xem tới lúc nào hắn mới cầu xin tha thứ, trực tiếp vẫy tay, để chó săn bưng cái ghế đến, thảnh thơi ngồi ở chỗ đó hưởng thụ.

Còn về tiểu nha đầu kia, tạm thời không cần quản nhiều, đợi đến cuối cùng, chơi đùa xong xuôi liền ném ra một chỗ cùng với tên này, sống hay chết không có quan hệ gì với hắn.

Hộ vệ vung gậy gỗ, dốc sức đánh về phía Lâm Phàm, đi theo loại công tử này, cầm côn giáo huấn người khác là chuyện rất bình thường, lâu dài như thế, vậy mà cũng làm cho hắn có loại kɧoáı ©ảʍ đánh người.

Ầm!

Ầm!

Tiếng đánh đập nặng nề không ngừng vang lên, Lâm Phàm phát hiện lực đạo của đối phương không cứng rắn như Hùng Bảo, nhưng nhờ vào gậy gỗ, hai tay cầm gậy đột nhiên dùng sức, lực đạo cũng rất không tệ.

Bọn hộ vệ đứng không thấy Lâm Phàm bị đánh nhiều như vậy, thế mà không nhúc nhích tí nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Thế mà tên này có thể chịu đánh như vậy, người bình thường ăn mấy gậy làm sao có thể chịu được, đã sớm ngã xuống đất kêu rên.

Điền Tú Nhi trốn ở nơi đó, trừng to mắt, nàng không biết tại sao đối phương phải cứu nàng.

Nhưng thấy một côn lại một côn đánh vào phía sau lưng hắn, tuy nói không có đánh ở trên người nàng, nhưng mà nàng biết khẳng định rất đau.

Tiến độ tăng trưởng 1%.

Tốc độ rất là không tệ, nếu như để cho người khác biết, các ngươi đánh ta giống như khiến ta rất thống khổ, kỳ thật ta thoải mái không chịu được, cũng không biết bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào.

2%.

3%.

...

Tay vị hộ vệ này đau nhức, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Lâm Phàm, đến cùng cái tên này đã xảy ra chuyện gì, hắn vung gậy gỗ đến bây giờ, mỗi côn đều là sử dụng toàn lực.

Chỉ là đối phương nhìn như rất thống khổ, nhưng mà cũng không có xảy ra cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy.

Xoạt xoạt!

Gậy gỗ gãy thành hai đoạn, bay ra một bên.

“A?”

Hộ vệ há mồm, thở hổn hển, sắp mệt mỏi thành chó, hắn thật sự không nghĩ tới, lại còn có người có thể chịu đòn giống vậy.

“Chuyện gì xảy ra?”

Mặt mày Chu Văn Tài có chút nhịn không được rồi, đánh đến bây giờ, lại còn không có đánh cho đối phương nằm sấp, con mẹ nó làm ăn kiểu gì.

“Công tử, tên này quá lì đòn.”

Cho tới bây giờ, hộ vệ cũng chưa từng gặp kẻ như vậy, nhìn phía sau lưng đối phương đỏ bừng, trong lòng hắn lại có chút kính nể, cái tên này là thành viên Hổ Bang, kia là con gái tiểu thương đầu đường, xem ra hoàn toàn không biết, tại sao lại liều mạng như vậy chứ.

Lâm Phàm có được đặc tính cứng cỏi, đao kiếm bình thường khó mà làm hắn bị thương, nhưng vì để cho bản thân thoạt nhìn hơi thảm một chút, chỉ có thể buông lỏng độ cứng của làn da, thấm chút huyết, cũng không đến mức thoạt nhìn như là quái vật.

“Chu công tử, ngươi nói được thì được, ta nhất định phải mang nàng đi, Hổ Bang thu phí bảo hộ của cha nàng, Hổ Bang chúng ta cần phải bảo vệ nàng an toàn.”

Lâm Phàm chỉ về phía Điền Tú Nhi đang sợ hãi nơi xa.

Thời điểm hắn nói lời này, biểu lộ có chút nghiêm túc, kiên quyết, thậm chí có loại hiên ngang lẫm liệt.

Cho dù là nhân vật phản diện gì nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, ý nghĩ đầu tiên hiển hiện trong đầu không phải là kính nể, mà là nổi giận, ngươi đang xem thường ai đây?

Điền Tú Nhi kinh ngạc, chỉ là bởi vậy?

Nàng nhớ tới lời cha nói, vì sao hiện tại không giống như nàng nghĩ.

Chu Văn Tài nổi giận đứng dậy, chỉ Lâm Phàm, “Tất cả mọi người đánh cho ta, không đánh hắn quỳ xuống, các ngươi đều cút hết cho ta.”

Hắn đã thật sự nổi giận, thật sự là gia hỏa cuồng vọng.

Bọn hộ vệ ăn cơm của Chu gia, không hề nghĩ ngợi, huy động gậy gỗ, ầm ầm đập vào người Lâm Phàm.

Ầm!

Ầm!

Móa!

Tên vương bát đản nào muốn gϊếŧ ta, vậy mà lại đập vào đầu.

Được rồi, nể tình các ngươi ra sức như vậy, liền tha cho các ngươi.

Cân nhắc đến nhân số hộ vệ Chu gia rất nhiều, đứng đấy chịu đánh thật sự là khiến rất nhiều người không thể thi triển tay chân, hắn trực tiếp giả vờ chống đỡ không nổi, bị đánh nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn hiện ra cái lưng đẫm máu của mình, để bọn hắn có thể đánh tơi bời đủ vị trí trên người.