Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 2: Bị Đánh Liền Mạnh Lên (2)

“Hùng ca, hắn không kêu nữa.”

Hùng Bảo phất phất tay, “Hừ, tự mình muốn chết thì không trách người khác được.”

Thành viên vây đánh Lâm Phàm tản ra.

Các bang chúng Hổ Bang thành thành thật thật ngồi xổm, nhìn về phía Lâm Phàm không còn động đậy kia, vô cùng tiếc hận, một người sống êm đẹp, cứ như vậy bị bản thân đi tìm đường chết, biểu hiện kiên cường như vậy làm gì, sống sót không tốt sao.

Nhưng vào ngay lúc này, bọn hắn trừng to mắt.

Chỉ thấy Lâm Phàm lung la lung lay đứng lên, giống như hồi quang phổ chiếu vậy, đột nhiên phóng tới một bên khác, một quyền đánh về phía đối phương, làm cho các thành viên Thiết Quyền bang lại bao vây Lâm Phàm lại.

Dùng cả tay chân, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lại bắt đầu lại từ đầu.

Các thành viên lúc trước đã đánh Lâm Phàm thở hổn hển, vẻ mặt quái dị nhìn xem Lâm Phàm tiếp tục bị quần ẩu, là do chúng ta vô dụng, hay là ngươi rất chịu đánh vậy?

“Hổ Bang ngưu bức, ta thấy Thiết Quyền bang các ngươi chính là đám yếu đuối.......”

Lâm Phàm biết muốn bọn hắn đánh càng hung ác, liền nhất định phải nhục nhã bọn hắn, ở mặt này, hắn vẫn có chỗ tâm đắc.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Đây đều là Lâm Phàm cố ý.

Chính là dùng tiếng kêu thảm thiết để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt của bọn hắn, để bọn hắn càng hung mãnh hơn, hung tàn hơn.

Hắn phát hiện trong đám gia hỏa này giống như có mấy người đánh có chút mãnh liệt, đánh hắn vô cùng đau nhức, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên, giống như hắn đoán, trong đám người đánh hắn có mấy tên tráng hán.

Đồng thời lại phát hiện có mấy tên gầy như que củi, giống như hết sức ưa thích biểu hiện bản thân, rõ ràng không có khí lực gì, còn muốn vây quanh hắn thể hiện bản thân, lại chặn mấy tráng hán bên ngoài lại.

Thật sự là phế vật, quả thật lãng phí thời gian.

Hắn không hề nghĩ ngợi, thừa dịp tình cảnh hỗn loạn, hắn trực tiếp bóp lấy đũng quần của mấy thành viên gầy như que củi kia.

Mẹ nó!

Cút đi cho ta.

“A!”

“A...”

“Trứng của ta!”

Mấy người kêu thảm một tiếng, rời khỏi đám người, ôm lấy đũng quần nhảy nhót tại chỗ, đau quá, thật đau quá, sao bọn hắn có thể nghĩ tới tên này lại còn có công phu đánh lén bọn hắn.

Sau đó, vài vị đại hán bị ngăn ở phía ngoài liền có đất dụng võ.

Hùng Bảo nhíu mày, nhìn về phía mấy tiểu đệ ôm lấy đũng quần kia, rất là không vui.

Phế vật!

Sau khi phế vật rời khỏi, Lâm Phàm phát hiện hiệu quả rất tốt, thật sự là quá tuyệt vời, cảm giác tới, đau thì đau, nhưng là rất sảng khoái nha.

Tiến độ tăng lên, từ 91% đến 92%, đang chậm rãi tăng trưởng.

Thứ hắn muốn chính là tình huống này, quả nhiên chỉ có tráng hán mới có thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại của hắn.

Tráng hán tốt, tráng hán mãnh liệt, tráng hán thật tuyệt.

Dần dần, có tiếng thở dốc truyền đến.

“Hô!”

“Hô!”

Các tráng hán đánh đập hắn mặt đỏ tới mang tai, trên mặt có mồ hôi, giống như là đánh đấm thời gian dài, dẫn đến thể lực không chống đỡ nổi nữa, hắn cũng hiểu, đánh người cũng là một việc tốn thể lực, người bình thường sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng các ngươi đều là tráng hán mà, chỉ mới bao lâu, vậy mà đã bắt đầu thở dốc.

Không được, nhất định phải làm chút chuyện, kích phát tiềm lực của bọn hắn.

Ngay tại thời điểm đám tráng hán chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bên tai truyền đến tiếng cầu khẩn của Lâm Phàm.

“Dừng tay, van cầu các ngươi đừng đánh nữa.”

Đám người vừa hay hơi mệt, đều ngừng lại, hiện tại biết đau rồi đi, mẹ nó làm gì mà sớm quá vậy.

Chỉ là...Lâm Phàm ngửa mặt lên, nhe răng, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, chậm rãi nói:

“Vợ của ngươi thật trắng...”

“Vợ của ngươi thật ẩm ướt...”

“Vợ ngươi thật mềm...”

Chấn kinh!

Bọn đại hán đã thở hổn hển đột nhiên giận dữ, hai mắt trợn tròn xoe, đều đã sung huyết, nhìn biểu lộ cần ăn đòn kia của đối phương, trong đầu giống như xuất hiện hình ảnh vợ mình bị cái tên này dâʍ ɭσạи.

DM!

Không thể nhịn được nữa.

Ra sức đánh.

Quá bỉ ổi.

Quá ghê tởm.

Bọn hắn đều bị Lâm Phàm chọc giận, không đánh chết cái tên này, bọn hắn chết không nhắm mắt.

Các bang chúng Hổ Bang hai tay ôm đầu ngồi xổm, miệng mở to, vẻ mặt khϊếp sợ.

Đây là loại người hung ác nha.

Dần dần, thời điểm biên độ tăng tiến độ đến 93%, hắn lại phát hiện đám người kia không còn khí lực.

Hắn biết, bất kể làm sao kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám tráng hán này cũng đều không có hiệu quả, nghe tiếng thở dốc của bọn hắn, rõ ràng đã không xong rồi, sức mạnh không mạnh như lúc trước, thậm chí không sánh bằng mấy tên gầy như que củi kia.

Tiếp tục bị bọn hắn đánh chính là lãng phí thời gian, nhất định phải thay đổi sách lược mới được.

Hắn thấy Hùng Bảo ngồi ở chỗ đó, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng hung hãn, cơ bắp khỏe mạnh, cảm giác còn mãnh liệt hơn rất nhiều lần so với đám người kia.

Xác định được mục tiêu, liền phải bày ra hành động.