Máu dồn lên vỏ não ngay lập tức, adren.aline và do.pa.mine điên cuồng tiết ra, từng tấc da trên cơ thể đều nóng bừng bừng.
Dưới ống tay áo dày của bộ quần áσ ɭóŧ bông mùa đông, Lâm Lạc gần như xé rách cổ tay áo.
Nghe lời tỏ tình của Tỉnh Ngộ, cậu vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Là vậy sao?
Cậu đã tán đổ Tỉnh Ngộ rồi sao?
Cậu cũng lợi hại đó chứ.
Ngay cả Tỉnh Ngộ mà cũng cưa đổ.
Tim Lâm Lạc đập nhanh đến mức như quá tải.
Tỉnh Ngộ ôm chặt lấy cậu, đến mức cậu còn cảm thấy hơi khó thở, Lâm Lạc nhúc nhích, xoa xoa mái tóc ngắn của Tỉnh Ngộ trên má mình, một cảm giác ngứa ngáy.
Giữa mũi vẫn còn mùi hương gỗ mà cậu rất thích, vừa êm đềm vừa tao nhã.
Lâm Lạc không khỏi nở nụ cười, thậm chí còn cười thành tiếng.
Tỉnh Ngộ buông cậu ra, hỏi: "Có gì buồn cười sao?"
Lâm Lạc đáp, "Là hạnh phúc nha, em thực sự đã cưa đổ Tỉnh Ngộ anh rồi."
“Lại còn là anh tỏ tình trước.” Lâm Lạc hơi nâng cằm, “Em lợi hại quá đi mất.”
Phải biết Tỉnh Ngộ là nam thần trong mộng của biết bao nhiêu người, đẹp trai, giàu có, hào hoa, không scandal.
Tỉnh Ngộ nở nụ cười, nhéo nhéo mặt Lâm Lạc: "Nhóc nói dối."
“Ngày nào cũng đăng moments lên vòng bạn bè để lừa người.”
"Anh đã cho rằng em đang hẹn hò với một cô gái nhỏ."
Lâm Lạc nhướng mày: "Chính vì vậy mà anh vội vàng tới trường học tìm em sao?"
Tỉnh Ngộ không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lạc.
Lâm Lạc bị anh nhìn đến phát ngượng, liền nói: "Xem ra, bọn họ nói rất đúng."
“Phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh một chút mới được.”
“Anh sai rồi.” Tỉnh Ngộ không hề do dự thừa nhận, “Nếu sớm biết em cuống đến không nhịn nổi như vậy thì lần trước anh đã đáp ứng em.”
Lâm Lạc khẽ khịt mũi, bước xuống rồi kiễng mũi chân lên, đặt hai tay lên vai người đàn ông.
Cậu rướn người muốn hôn anh, nhưng đang định hôn thì Tỉnh Ngộ chủ động hôn cậu trước.
Cậu cười nói: “Cổ nhân nói chẳng sai chút nào, con người ta đúng là phải mất đi rồi mới biết trân trọng.”
"Anh biết mình sai rồi."
Tỉnh Ngộ nhéo nhéo cằm cậu, nâng mặt Lâm Lạc đối diện với anh.
“Em tha thứ cho anh đi.”
“Em còn chưa yêu cầu em bồi thường đâu, nhóc nói dối.” Tỉnh Ngộ ngước mắt lên ra hiệu bức “Biển”.
Mỗi lần nhắc đến “Biển” là một lần Lâm Lạc thấy chột dạ.
“Thế để em….… bán mình trả nợ, được không?” Sau khi xác định được tâm tư của Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc càng táo bạo hơn.
"Được rồi," Tỉnh Ngộ cười tủm tỉm, "em muốn giải quyết khoản này như thế nào?"
Lâm Lạc suy nghĩ một chút: "Mỗi lần hôn 5 mao, lên giường thì 1 tệ nhé."
"Nếu hôn lên mặt thì rẻ hơn... 1 mao thôi!"
Tỉnh Ngộ: “……..”
Lâm Lạc: "Giá rẻ như vậy mà anh còn không hài lòng sao?"
Tỉnh Ngộ: “Rẻ vậy thì khi nào mới trả hết?”
Lâm Lạc liếc mắt: "Chắc là kiếp sau."
“Được rồi.” Tỉnh Ngộ nắm cằm Lâm Lạc, hôn cậu, “Vậy anh lấy 5 mao trước đã.”
Lần trước là đánh lén Tỉnh Ngộ, hôn lên miệng anh, nhưng chỉ là chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước, Lâm Lạc cũng không biết nụ hôn thật sự như thế nào.
Nhưng giờ Tỉnh Ngộ hôn thì cậu biết rồi.
Chóng mặt quay cuồng, giống như đang mơ vậy, cảm giác rất ngọt ngào, nhưng cậu cũng đoán đó chỉ là cảm giác tâm lý.
Nhưng điều này không cản trở việc cậu thưởng thức.
Lâm Lạc bị Tỉnh Ngộ ép vào tường, cậu hơi ngẩng đầu lên, đôi môi bị hôn đến mức đau nhức.
Tên xấu xa này chắc cũng nhịn lâu lắm rồi, hôn cậu dữ lắm, tay còn sờ soạng khắp người cậu.
Lâm Lạc vừa kích động vừa căng thẳng, cảm thấy bản thân gần như nghẹt thở.
Khi Tỉnh Ngộ buông cậu ra, Lâm Lạc thở hổn hển dựa vào tường, dùng ánh mắt mỉm cười ngắm khuôn mặt của người đàn ông.
Ánh sáng từ phía sau chiếu vào, phần lớn khuôn mặt của Tỉnh Ngộ đều khuất trong bóng tối, càng khiến anh có vẻ dịu dàng hơn.
Cậu đưa tay lên chạm vào má Tỉnh Ngộ, mỉm cười:
"Ông chủ Tỉnh tuyệt quá, hôn em như thể muốn nuốt lấy em vậy."
Nhóc con này hễ ngơi miệng thì cái gì cũng dám nói.
Tỉnh Ngộ nhéo nhéo mặt cậu: "Anh khuyên em bớt nói vài câu đi, nếu không sẽ chịu khổ đó."
“Chịu khổ?” Lâm Lạc giả vờ ngơ ngác hỏi lại, “Chịu cái gì khổ cơ?”
Tỉnh Ngộ nhìn chăm chú vào môi cậu, trầm mặc không nói.
Lâm Lạc liếʍ môi dưới của anh, lại tiến đến gần hơn:
“Là khổ gì nào, em còn đang mong anh làm ch.ết em trên giường đây.”
Tỉnh Ngộ sắp thở không nổi, một lần nữa ấn gáy thiếu niên hôn ngấu nghiến.
Nhưng anh vẫn chỉ hôn, không chịu tiến xa hơn.
Tỉnh Ngộ lo lắng Lâm Lạc còn quá trẻ nên sẽ không thích hợp để làm chuyện kia, anh cũng lo cậu sẽ hoảng sợ.
Vẫn nên theo nhịp của bạn nhỏ thôi, chậm rãi, không vội vàng.
Chỉ có vậy thôi, càng khiến Lâm Lạc không tin nổi là, sau khi hôn cậu xong, Tỉnh Ngộ thậm chí để cậu ra phòng cho khách ngủ.
Cái tên đàn ông này dở hơi rồi sao?
Lâm Lạc miễn cưỡng quay trở lại phòng dành cho khách, còn Tỉnh Ngộ đã đóng cửa phòng ngủ chính.
Lâm Lạc bực bội một lúc xong cũng đành đóng cửa lại, sau đó lại hưng phấn lăn lộn trên giường lớn mềm mại, gửi tin nhắn nhóm cho các mem phòng ký túc xá 817.
Lâm Nặc: "!!!"
"Các huynh đệ, có tin vui!"
Biệt Nhất Cách xuất hiện đầu tiên: “Cậu tóm được người đàn ông của mình rồi sao?”
Lâm Nặc: "Sao anh biết?"
Biệt Nhất Cách: “Xời, trong tâm trí cậu ngoài vẽ ra thì chỉ còn người đàn ông đó thôi chứ gì.”
Lâm Lạc vui vẻ đáp lời: “Tôi tóm được rồi, được rồi.”
Mao Tuấn xuất hiện thứ hai: "!"
“Phòng chúng ta lại có thêm một người thoát ế rồi sao?”
Hạ Văn Thu: "Giờ chỉ còn mình Tuấn Tuấn FA thôi, cậu tự xem lại mình đi nha."
Mao Tuấn: “Gớt nước mắt.jpg”
Hạ Văn Thu: "Chúc mừng Nặc Nặc! Tung hoa.jpg."
Mao Tuấn: "Chúc mừng Nặc Nặc, có phải cậu nên khao mọi người không?"
Biệt Nhất Cách: "Xin chúc mừng, khao đi khao đi, để người đàn ông của cậu mời."
Lâm Nặc: "Tối nay tôi không về đâu, hôm khác sẽ mời các cậu đi ăn."
Biệt Nhất Cách: “Ô, cậu đang ở trong nhà người ta sao? Nhanh như vậy đã sống chung rồi sao?”
Mao Tuấn: "Vậy là Nặc Nặc sẽ chia tay đội quân chúng ta sao?"
Hạ Văn Thu: "Nhanh vậy sao?"
Lâm Nặc: "Không phải, tôi ngủ ở phòng khách, chúng tôi đâu có ngủ cùng nhau, các cậu nghĩ đi đâu vậy hả?"
Biệt Nhất Cách: "Tại sao lại ngủ trong phòng khách?"
Lâm Nặc: "Có lẽ anh ấy nghĩ tôi còn trẻ nên muốn từ từ."
Hạ Văn Thu: "Vậy cũng tốt, không thể để anh ta đắc thủ quá nhanh được."
Lâm Nặc phun tào: "Cái gì mà đắc thủ quá nhanh, mấu chốt là tôi cũng muốn ngủ anh ấy nha."
“Kết quả anh ấy lại tôn trọng tôi như vậy, tôi cũng đâu có dè dặt tới mức đó.”
Biệt Nhất Cách an ủi: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ, đều đã hẹn hò rồi còn sợ không ngủ được sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Lạc nói với bạn cùng phòng xong, lại đi tìm Chu Tích Duyệt.
Cậu gửi cho Chu Tích Duyệt một bao lì xì 666: "Cảm ơn chị Duyệt đã giúp đỡ, tôi thành công rồi."
Chu Tích Duyệt không khách sáo, cô nhận lì xì của cậu rồi hào phóng nói: "Tiểu tử, nếu thật sự muốn cảm ơn ta, vậy rửa cọ cho ta một tháng nữa đi."
"..." Lâm Lạc: "Không được không được."
"Tôi sẽ bảo Mao Tuấn làm giúp cậu, hẳn cậu ta sẽ vô cùng nguyện ý."
Chu Tích Duyệt: "Quên đi, trừ phi cậu ta cũng muốn đuổi theo đàn ông."
Lâm Lạc: “………”
Bạn trai thì tất nhiên là không rồi……….nhưng nếu cậu ta đủ can đảm, hẳn là sẽ theo đuổi bạn gái đó.
Lâm Lạc có chút buồn cười, tuy rằng rất muốn giúp đỡ Mao Tuấn, nhưng rõ ràng là không mấy tác dụng.
Chỉ đành thở dài cầu phúc cho Tuấn Tuấn vậy.
Phòng đối diện, Tỉnh Ngộ đang nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà.
Căn phòng tối đen, anh không bật đèn, rèm cửa có tác dụng cản sáng tốt đã chặn hết toàn bộ ánh sáng.
Vốn đã đến giờ ngủ rồi, nhưng Tỉnh Ngộ không hề cảm thấy buồn ngủ.
Trong đầu anh chỉ toàn là Lâm Lạc.
Nụ cười của Lâm Lạc, đôi mắt ẩm ướt sau khi hôn, đôi môi sưng đỏ, ngực bị hơi nước hun đến ửng hồng, eo thon, hai chân thon dài, đùi rất trắng...
Không biết từ khi nào, từng chi tiết một trên cơ thể cậu bé đã thu hút Tỉnh Ngộ đến mức anh không thể dời mắt đi nơi khác.
Thì ra cậu ấy đã quyến rũ anh lâu như vậy rồi.
Nghĩ đến kết quả tắm nước lạnh lần trước, Tỉnh Ngộ lắc đầu cố xua tan ý niệm.
Mùa đông thật sự rất lạnh.
Dù sao thì bây giờ bản thân cũng đang hẹn hò rồi, không cần phải gò bó như vậy.
Tỉnh Ngộ nghĩ vậy, liền đưa tay vào trong chăn.
Một lúc lâu, tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông vang lên trong phòng ngủ, anh vươn tay rút khăn giấy trên bàn cạnh giường, nghiến răng nghĩ xem khi nào mới có thể làm nhóc kia đây.
Chắc cậu sẽ lại đắc ý vẫy đuôi tít lên tận trời cho xem.
……
Ngày hôm sau, Lâm Lạc thức dậy rất sớm, sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho Tỉnh Ngộ.
Sáng nay cậu không phải đi học, nhưng Tỉnh Ngộ vẫn phải đi làm.
Vì vậy cậu đã làm bữa sáng thịnh soạn cho Tỉnh Ngộ, cháo trứng thịt nạc, rau hẹ, bánh trứng, mất rất nhiều thời gian.
Còn chưa làm xong thì Tỉnh Ngộ đã nghe tiếng động mà thức dậy.
Bên ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, dần dần tới gần, rồi dừng ở cửa.
Lâm Lạc đang tráng bánh trứng, quay đầu lại liền phát hiện Tỉnh Ngộ vừa mới ngủ dậy, chỉ mặc mỗi chiếc áo len dệt kim, còn chưa chải đầu.
“Dậy sớm vậy em?” Tỉnh Ngộ nhìn người đang bận rộn nấu ăn.
"Sao em không ngủ thêm?"
Lâm Lạc cười nói: "Em sợ anh không có thời gian ăn sáng."
“Vậy hôm khác anh sẽ thuê đầu bếp nấu ăn ở nhà.” Tỉnh Ngộ bước tới chỗ Lâm Lạc và thấy cháo đang hầm trong nồi, bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn để sẵn một hộp rau hẹ.
Anh cúi đầu hôn lên trán Lâm Lạc.
"Sao nào, anh nghĩ tay nghề của em không bằng đầu bếp sao?"
Tỉnh Ngộ cười: “Không phải, em nấu rất ngon, nhưng sớm như vậy đã phải dậy, còn không kịp ăn sáng đã phải thay đồ đi học sao? "
“Sáng nay em lại dậy sớm như vậy, đã ngủ đủ chưa?”
“Sao anh biết sáng em hay dậy muộn?”
Lâm Lạc nghi hoặc.
"..." Tỉnh Ngộ nghi ngờ bản thân thiếu ngủ đến mức hồ đồ rồi.
Sao cứ nói hớ như vậy chứ.
Lâm Lạc rất nhạy bén đoán ra: "Anh có liên hệ gì với giáo viên của bọn em không? Sao em cứ có cảm giác như anh biết rất rõ tình hình của em ở trường."
Tỉnh Ngộ: "Anh..."
Vốn dĩ anh rất ngại, muốn phủ nhận.
Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không cần như vậy.
Tỉnh Ngộ dồn Lâm Lạc sát vào bệ bếp, cúi đầu vuốt má cậu:
"Anh quan tâm em, vậy cũng không đúng sao?"
“Không phải vậy.” Lâm Lạc lại tự đắc, “Thì ra anh thích em từ sớm như vậy, mất công em cứ phỏng đoán hồi lâu, tưởng rằng anh không thích em cơ.”
Cậu lườm Tỉnh Ngộ.
Bạn nhỏ tự đại thật sự là vừa đáng ghét vừa đáng yêu.
Dù sao cũng là bạn trai của mình, Tỉnh Ngộ không giận nổi, anh nhéo nhéo cằm thiếu niên, cúi đầu hôn lên.
Lâm Lạc nhiệt tình đáp lại.
Mùi bạc hà tươi mát quyện giữa môi răng, Lâm Lạc cảm thấy hơi thở mình bắt đầu bất ổn.
Cậu muốn chiếm thế chủ động, nhưng cơ bản là chẳng có chút kinh nghiệm gì trong việc này, nên cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Tỉnh Ngộ.
Ngay sau đó, Tỉnh Ngộ đã trao cho cậu một nụ hôn.
Lâm Lạc nhũn chân, phải chống hai tay lên bệ bếp cho khỏi ngã.
Tỉnh Ngộ đơn giản nhấc người đặt lên trên bệ bếp rồi vòng tay giữ lấy eo cậu.
Đang hôn nhau, Lâm Lạc đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó.
Cậu đẩy Tỉnh Ngộ ra, khịt khịt mũi, quay đầu lại phát hiện trứng trong nồi đã cháy hết!
“Bánh trứng của em!” Lâm Lạc hét lên.