Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 41: Len lén giấu kẹo

Cô bé muốn biết Tam Nha có mẹo học gì không, cô bé cũng muốn học.

Giang Miên Miên đâu thể nói là kiếp trước mình đã học qua rồi, đành phải không khiêm tốn nói: “Bởi vì trí nhớ của em tốt.”

Lũ nhóc xung quanh cũng không nghi ngờ, chỉ tiếc nuối sao mình không có trí nhớ tốt như cô.

Hệ thống học sinh giỏi thừa cơ hỏi: “Xin hỏi đồng chí ký chủ trí nhớ tốt, bây giờ cô muốn bắt đầu hình thức học sinh giỏi chưa? Chỉ có sau khi bắt đầu con đường này, cô mới có thể thu thập điểm năng lượng tương ứng.”

“Khoan hãy vội, chờ tôi học xong một quyển sách rồi bắt đầu sau.”

Vừa nghe đã biết hình thức học sinh giỏi đó khó lắm, đương nhiên Giang Miên Miên lười được ngày nào sẽ lười thêm ngày đó.

“Được rồi.” Hệ thống cũng không gấp gáp gì thời gian mấy ngày, dù sao đã lười nhiều năm như vậy rồi.

Trong phòng, cuối cùng bà nội cũng có cơ hội trách móc: “Ông nó, sao ông lại để thằng cả dụ dỗ cho mụ mị đầu óc thế hả? Nhiều trứng gà như thế có thể đổi được mấy cân thịt heo ăn, dù có tiết kiệm được hai mươi tệ học phí thì cũng lỗ lắm đó.”

Bình thường trước mặt tiểu bối, bà ta sẽ nghĩ cho mặt mũi của ông bạn già nhà mình, cho nên phải nghẹn tới bây giờ, lúc này bắt đầu phun trào như suối.

“Hơn nữa còn cho con nhóc đó ăn hết trứng, hai cháu trai tôi thì chẳng có mà ăn. Nếu thiếu dinh dưỡng hư người rồi thì sau này nhà họ Giang ta biết dựa dẫm vào ai đây? Thằng cả chỉ có đứa con gái, vợ thằng hai cũng chẳng sinh được con trai, sau cùng chỉ có mỗi hai đứa Chí Văn, Chí Võ là con trai.”

Từ nhỏ bà ta đã được dạy dỗ rằng chỉ có con trai mới là trụ cột gia đình, sau này dù Tam Nha có đưa con rể về nhà thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Giang Đại Sơn chờ bà ta kêu gào xong mới không nhanh không chậm nói: “Chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc thôi đâu. Nếu Tam Nha có thể thi đậu cấp ba thì tôi có chết đi thì cũng có mặt mũi mà gặp liệt tổ liệt tông.”

Nhà họ Giang đời đời kiếp kiếp mãi là người nhà quê, nếu ông ta có thể nuôi được một đứa có tương lai lại học giỏi thì đã làm nở mặt nở mày tổ tông nhà mình.

“Mà nếu tương lai của nó rộng mở thì có thể giúp đỡ Chí Văn, Chí Võ sau này.”

Giang Đại Sơn nhìn xa trông rộng hơn những người khác nhiều. Bởi vì cái gọi là “một người làm quan, cả họ được nhờ”, người một nhà có thể hưởng ké của lợi của làm của nhau.

Bà nội bĩu môi, vẫn xót thương trứng gà của mình: “Vậy chờ con nhóc đó thi đậu cấp ba rồi cho ăn trứng gà cũng chưa muộn. Lỡ như không thi đậu thì uổng phí trứng của tôi à.”

“Bây giờ bà không đối xử tốt với nó, chờ nó thi đậu cấp ba rồi đối xử tốt thì trễ rồi.”

Giang Đại Sơn lắc đầu, thấy vợ mình vẫn giữ biểu cảm khinh thường thì trầm giọng nói: “Tóm lại việc này bà cứ nghe theo tôi đi.”

Thấy ông ta nghiêm túc như vậy, bà nội cũng chỉ biết cắn răng gật đầu: “Được! Nếu tới khi đó con nhóc ấy không thi đậu thì hai tháng sau đừng hòng mơ tưởng tới trứng gà!”

Thật ra bà ta muốn sau này không cho con nhóc đó ăn trứng nữa luôn, nhưng với cái tính khôn vặt của thằng cả thì chắc chắn không được.

Nếu bà ta không cho, có khi tên khốn nạn đó sẽ ra tay cướp lấy luôn.

Giang Đại Sơn biết bà ta còn muốn nói nữa, thế là nhắm mắt lại đi ngủ.

Lát sau, bà cụ nói đủ rồi, cũng nằm trên giường thϊếp đi.

Những người khác cũng dần đi vào giấc ngủ say trong cái nóng mùa hè cùng tiếng ve kêu vang dội.

Sau một giấc ngủ dài, Giang Miên Miên lên trấn cùng cha mẹ. Cô ăn kem que và bánh bao lớn, lúc về còn xách theo hai túi kẹo trái cây.

“Cha mẹ chỉ ăn một viên kẹo trái cây cho ngọt miệng, còn lại cho con hết. Nên con phải cố gắng học hành để báo đáp tình thương của cha mẹ đó!” Trong miệng Tô Uyển Ngọc ngậm kẹo, nghiêm túc rót canh gà cho con gái nhà mình.

“Vâng ạ, con biết rồi.” Giang Miên Miên gật đầu qua loa, cô lười vạch trần mẹ mình.

Đừng tưởng cô không biết lúc mua kẹo, mẹ đã lén lút giấu một nắm kẹo vào túi.