Nhưng mà đây không phải là điểm chính, điểm chính là cô lại có thể ăn bánh bao thịt rồi.
Nghĩ đến bánh bao thịt thơm ngát, Giang Miên Miên liền không kịp chờ đợi hỏi: "Cha, khi nào chúng ta lên trấn đây?"
"Ngay xế chiều hôm nay, chờ mặt trời không gắt nữa ta đi ngay." Giang Trường Hải từ trước đến giờ là người thuộc phái hành động, trong tay có tiền là nhất định phải lập tức tiêu pha.
Nghe vậy, sóng mắt Tô Uyển Ngọc chuyển một cái, mặt đầy quan tâm từ ái nói: "Trời nóng như vậy, Miên Miên con đừng theo cha mẹ chịu tội, mẹ và cha con mang thức ăn ngon về cho con."
"Con phải đi!" Giang Miên Miên lập tức kháng nghị, đừng tưởng rằng cô không biết mẹ cô là muốn trốn cô ăn nhiều một chút.
Thấy không qua mặt thành công, Tô Uyển Ngọc trong nháy mắt liền trở mặt vô tình nói: "Vậy tự con đi, cũng không có người cõng con đâu."
Trấn trên cách khá xa, cho dù là lớn người cũng phải đi hơn một giờ.
"Tự đi thì tự đi."
Giang Miên Miên ưỡn ngực nhỏ hết sức có chí khí, dù sao đến lúc đó đi không nổi thì làm nũng với cha, cha cô nhất định sẽ cõng cô.
Trong phòng một nhà bởi vì sắp ăn bánh bao thịt mà dáng vẻ vui mừng phấn chấn, Lâm Ái Bảo ngoài phòng lại có chút mệt mỏi trong lòng, một lần nữa uốn nắn: "Không đúng, phải đọc thế này."
Rõ ràng đều là chị em một nhà, sao chênh lệch lớn như vậy!
Miên Miên học một lần thì biết, Đại Nha Nhị Nha lại dạy nhiều lần cũng không nhớ được, còn phải dạy từng chút từng chút.
Cũng may hai người đều rất cố gắng học, cho nên Lâm Ái Bảo vẫn rất có kiên nhẫn.
Nhị Nha thì có chút cuống cuồng, muốn lập tức nhớ những thứ này, bởi vì ông nội cứ ngồi ở ngưỡng cửa hút thuốc mà nghe.
Nhưng cô bé càng cuống cuồng, lại càng không nhớ được, ngay cả Đại Nha cũng học nhanh hơn cô bé.
Mà Giang Đại Sơn nghe hai cháu gái khó khăn đọc sách, đầu óc nghĩ đến lúc Tam Nha đọc thơ lưu loát và tự tin, con bé kia thật có thiên phú đi học.
Trong chốc lát, thấy con trai lớn thần thái phấn chấn từ trong nhà đi ra đi ra ngoài, liền kêu ông: "Thằng cả, con muốn đi đâu?"
Giang Trường Hải trả lời: "Con đến nhà thôn trưởng mượn giấy và bút."
Mặc dù ông cảm thấy con gái ghi nhớ không làm bài tập không sao cả, nhưng vợ ông lại nói trí nhớ tốt không bằng ghi chép nhiều, một hai bắt ông đi mượn viết.
"Cha đi với con." Giang Đại Sơn gẫy tàn thuốc lá rồi đứng lên, "Vừa vặn cha đi tìm thôn trưởng có chút việc."
Giang Trường Hải vừa nghe, nhất thời liền vui vẻ: "Vậy cha đi đi, con không đi, cha giúp con đem giấy bút về là được."
Bên ngoài mặt trời gắt như vậy, vừa vặn tiết kiệm được một chuyến đi của ông.
"Đi." Giang Đại Sơn lại liếc ông một cái, đi ở phía trước.
Giang Trường Hải có thể làm gì? Chỉ có thể đi theo cha ruột chứ sao.
Đến nhà thôn trưởng, còn chưa vào cửa ông liền lớn giọng hô: "Thôn trưởng, tôi tới mượn bút và quyển bài tập của Ái Bảo."
"Được, hai người trước ngồi chờ một chút."
Thôn trưởng để cho vợ mình đi lấy đồ, mình thì đi tiếp khách ngồi xuống hỏi: "Tam Nha học thế nào rồi?"
"Ái Bảo nói Miên Miên nhà tôi là một thiên tài đã gặp qua là không quên được, chỉ học một lần là sẽ thuộc!" Giang Trường Hải mặt đầy kiêu ngạo mà nói, đôi chân dài bắt chéo rung rung.
Nghe vậy, thôn trưởng bình tĩnh hỏi: "Ái Bảo thật nói như vậy sao?"
Không trách ông ấy lại hoài nghi lời nói này, thật sự là Giang Trường Hải là người nổi tiếng nói dối trong thôn, nói dối như thiệt.
Giang Trường Hải ngược lại cũng không buồn bực, vẫn là vô cùng phấn khích nói: "Không tin anh hỏi cha tôi."
Giang Đại Sơn gật đầu một cái: "Ái Bảo đã nói những lời này."