Ba con gà mái đẻ trứng luôn bị dòm ngó, cho dù tháng trước sinh nhật của cháu trai lớn bà ta cũng không chịu gϊếŧ thịt.
Tôn Lệ Hà cũng cất giọng the thé nói: "Anh cả, anh đừng ngậm máu phun người! Chí Văn Chí Võ nhà em từ nhỏ đã biết điều, sao có thể đẩy Tam Nha đẩy xuống nước, nhất định là Tam Nha đang nói láo!"
Trong miệng bà nói oang oang như vậy nhưng trong lòng lại có chút mà chột dạ, anh cả mặc dù trước sau như một lười biếng giở trò vô lý, nhưng cũng không có bỗng dưng vô cớ đổ oan cho người.
Nhưng mà cho dù thật là hai đứa con trai đẩy, bà ta cũng cắn chết không nhận, dù sao cũng không ai nhìn thấy!
“Cái rắm, bớt ăn nói lung tung đi!"
Tiếng mắng của Giang Trường Hải vang vang có lực, nước miếng cũng phun ra ngoài: "Miên Miên nhà tôi là khôn khéo nghe lời nhất, không giống Chí Văn Chí Võ làm chuyện sai còn không dám thừa nhận, hai đứa nhỏ hèn nhát!"
Giang Miên Miên: ...
Rắm qua rắm lại, cô cũng cảm thấy sắp có mùi kia.
Trương Quế Hoa lau sạch nước miếng trên mặt, mất hứng trợn mắt nói: "Thằng cả, mày nói chuyện kiểu gì vậy? Chí Văn Chí Võ là cháu ruột của mày."
Tôn Lệ Hà và Giang Trường Đào sắc mặt khó coi, lời này của anh cả quá không cho phòng ba nhà bọn họ mặt mũi rồi.
"Cháu nào thân bằng con gái! Con gái con còn thông minh như vậy, nếu như đầu bị úng nước, các người bồi thường nổi sao? !" Giang Trường Hải lại một chút cũng không công nhận.
"Hơn nữa con cũng không nói sai, dám làm không dám chịu còn là nam tử hán c ái gì, còn không bằng cắt con gà con kia đi làm bé gái!"
Vừa nói, còn vừa dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía đáy quần của hai đứa cháu trai, tựa như một giây kế tiếp sẽ đi phòng bếp cầm đao gϊếŧ gà.
Hai đứa con trai bị nhìn chằm chằm đáy quần chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hai cổ run rẩy.
Mà Giang Miên Miên trên giường lại cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, cha cô hù dọa trẻ nít thật biếи ŧɦái.
Nhưng cha cô làm như vậy cũng là vì cô, cô sẽ không phá ông!
Một giây kế tiếp, Giang Chí Võ nhỏ tuổi bởi vì quá sợ, "Oa" một tiếng liền khóc lên: "Không được gϊếŧ gà con của con, con không phải cố ý đẩy em gái Miên Miên."
Tôn Lệ Hà vội vàng che miệng cậu bé, kẻ có tội cáo trạng trước, nói: "Cha mẹ các người nhìn anh cả hung dữ đến mức Chí Võ cũng bị dọa đến mức nói mê sảng!"
Giang Trường Hải lười nói nhảm với bà ta, trực tiếp đưa tay níu lấy quần áo của cháu trai lớn, làm như muốn bắt con gà con của cậu bé thật: "Em trai mày thừa nhận rồi, mày cũng nên thừa nhận đi."
Nhìn ánh mắt hung tợn của bác cả, Giang Chí Văn cũng không nhịn được "Oa" một tiếng khóc lên.
Tôn Lệ Hà kinh hoàng thét chói tai: "A! ! Anh muốn làm gì Chí Văn? !"
Giang Trường Đào phẫn hận mà gầm thét: "Anh cả, anh thật là quá đáng."
Trương Quế Hoa vừa tức vừa gấp: "Thằng cả, mau thả Chí Văn xuống."
Một đám người hò hét ầm ỉ, tranh cãi đến mức Giang Miên Miên đau đầu, liền vội vàng che lỗ tai.
Mấy cô gái phòng hai lại rúc vào trong góc không dám thở mạnh.
Lúc này, chỉ nghe " Ầm" một tiếng, Giang Đại Sơn đứng đầu một nhà từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng rút tẩu thuốc ra, vỗ bàn lên tiếng: "Đủ rồi, tất cả câm miệng!"
Trong nháy mắt, trong phòng tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Giang Đại Sơn nhấc mí mắt nhìn con trai lớn một cái: "Thằng cả, thả Chí Văn xuống."
Giang Trường Hải biết nghe lời mà thả cháu trai xuống đất, trên mặt lại vẫn hầm hầm nói: "Cha, con chỉ có một đứa con gái là Miên Miêni, cha phải làm chủ cho con, nếu không con tìm thôn trưởng phân xử đó!"
Vừa nói vừa len lén bẻ cổ tay, trong đầu nghĩ cháu trai lớn thật nặng, ôm thêm một lúc nữa thì chắc gãy tay ông mất.
"Trong lòng ta hiểu rõ."
Giang Đại Sơn hít một hơi thuốc lá, ngoắc ngoắc tay với hai đứa cháu trai khóc sướt mướt: "Chí Văn Chí Võ, các cháu tới đây."
Tôn Lệ Hà không muốn để cho con trai đi qua, nhưng lại không dám làm nghịch ý cha chồng, chỉ có thể âm thầm kỳ vọng hai đứa con trai có thể thông minh một chút, ngàn vạn lần đừng thừa nhận!