Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 17: Bắt Đầu Biểu Diễn

Mà Giang Trường Hải không nghe được tiếng lòng của con gái vẫn còn đang dương dương đắc ý khoe khoang: "Nghe được không, Miên Miên nhà tôi nói nó có thể thi đậu cấp ba đó."

Tôn Lệ Hà bỉu môi, không lời nói: "Có đậu hay không không tới lượt nó định đoạt, là phải xem thành tích cuộc thi."

Học thuộc mấy bài thơ cũng không có gì giỏi lắm, nói không chừng đến lúc đó đến cấp hai cũng thi không đậu.

"Chuyện này còn sớm, sau này hãy nói, tất cả mọi người nghỉ đủ rồi liền tiếp tục làm việc đi." Thôn trưởng đặt chén xuống, đứng lên hô.

Giang Miên Miên vội vàng nói: "Cha, cha đi làm việc đi, con cũng nên đi cắt cỏ heo."

Đợi tiếp nữa, cô thật sự sợ cha cô sẽ mạnh miệng nữa.

"Trở về nhớ mang theo nón lá." Giang Trường Hải vui tươi hớn hở đặt cô ở dưới đất, nhìn ra được tâm tình rất tốt.

Ông còn muốn hưởng thụ cảm giác được người hâm mộ nhiều hơn một chút, tạm thời liền không trở về nhà tránh lười.

Một bên Trương Quế Hoa mở miệng nói: "Tam Nha, cháu đi bờ sông đào chút rau củ dại về đi."

Bà ta vốn là muốn cho con nhóc lười cùng Chiêu Đệ xuống ruộng nhặt bông lúa, nhưng cháu gái vào lúc này cho người lớn nhà lão Giang bọn họ mặt mũi rồi.

"Được ạ." Giang Miên Miên gật đầu như tỏi, chỉ cần có thể cách xa cha cô ra là được.

Trương Quế Hoa lại nói: "Chí Văn Chí Võ, các cháu đi ra bờ sông tránh nắng một chút đi, đợi lát nữa tới cõng lúa."

Mặc dù bà ta thương hai đứa cháu trai, nhưng vẫn sẽ kêu bọn họ làm việc, chỉ sợ lại nuôi ra một đứa lười nữa.

Vì vậy ba đứa bé liền đi về phía bờ sông, mấy đứa nhóc choai choai của nhà khác cũng đi cùng, đương nhiên phần lớn đều là con trai.

Vợ lão nhị nhìn một đám con nít đang ở bờ sông chơi đùa, lại nhìn ba đứa con gái nhà mình đầu đầy mồ hội, ngực níu đau đến muốn bùng nổ.

Nhưng trừ mấy nhà khác, con gái nhà ai cũng đều như vậy, ít nhất mẹ chồng không ác độc đến mức để cho Chiêu Đệ bảy tuổi đi cấy mạ.

Giang Trường Hải vẫn còn đang cùng mẹ ruột của mình làm việc: "Mẹ, mẹ thấy chưa, Miên Miên trước kia đó không phải là tránh lười, mà là muốn đi nghe Ái Bảo đọc sách."

"Thấy rồi thấy ồi, mau làm việc."

Một lát sau, không biết là ai đột nhiên gào to một câu: "Không tốt rồi, con gái nhà Trường Hải rơi xuống nước rồi!"

Giang Trường Hải đang bắt cá pha trò vừa nghe, lập tức ném lưỡi liềm chạy ra bờ sông: "Miên Miên của cha! !"

Ông thân cao chân dài, chạy vừa nhanh, nhảy vào bờ sông trước người làm ruộng ở gần đó một bước, cùng con gái vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước bốn mắt nhìn nhau.

Giang Miên Miên đầu tiên là sững sốt một chút, ngay sau đó liền hết sức phấn khởi nói: "Cha, trong sông có —— "

"Mau nhắm mắt giả bộ bất tỉnh đi." Giang Trường Hải hạ thấp giọng, nhanh chóng cắt đứt lời con gái.

Giang Miên Miên nghe vậy, không nói hai lời liền nhắm mắt "Choáng váng".

Sau đó cảm giác được cha cô ôm cô lên bờ, để nằm ngang ở trên bụi cỏ mềm mại sau đó ông bắt đầu biểu diễn.

"Con gái à, con đừng muôn ngàn lần không thể có chuyện gì!" Trên mặt Giang Trường Hải lộ ra biểu tình nôn nóng đau lòng, hô hào giống như ai cướp đất của mình vậy.

Người chung quanh nghe vậy cũng lo lắng đứng lên, bỗng có một người vội vàng nhắc nhở: "Nhất định là sặc nước rồi, mau áp áp ngực, đẩy nước phun ra!"

Không thể để cho người có đầu óc thông minh như vậy bị nước sặc chết được.

Giang Trường Hải liền làm bộ nhẹ nhàng đè ở trên ngực con gái mình: "Miên Miên, con gái, mau mở mắt ra nhìn cha một chút đi!"

"Khụ khụ —— "

Giang Miên Miên đoán chừng đã đủ liền từ từ tỉnh lại, vô cùng suy yếu kêu một tiếng: "Cha"

Cha cô liền mặt đầy kích động mừng rỡ ôm cô vào trong ngực: "Con gái của cha, con thiếu chút nữa hù chết cha rồi!"

"Không có sao là được, không có sao là được."