Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 8: Đừng Phạm Hồ Đồ

Giang Miên Miên nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra thần sắc ngây thơ đơn thuần: "Con là ăn phần của cha và mẹ nha."

Tô Uyển Ngọc vừa nghe lập tức có chút do dự nói: "Không được, mẹ và cha con làm chút công điểm này đều không đủ hai người chúng ta ăn."

Bà làm đều là việc nhẹ nhàng, chồng bà lại vẫn luôn đυ.c nước béo cò, công điểm một ngày của hai vợ chồng bà so với công một người làm nhiều hơn hai phân.

Tuy rằng lời nói là nói thật, nhưng Giang Miên Miên vẫn cảm thấy ngực như trúng một mũi tên, chớp mắt đáng thương hề hề nói: "Mẹ, con là con gái ruột của mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn con chịu đói sao?"

"Nhẫn tâm!" Tô Uyển Ngọc trả lời chém đinh chặt sắt.

"Lúc trước chúng ta đã nói rõ, người một nhà phải công bằng công chính, cha mẹ không thể khi dễ con vì con còn nhỏ mà cho con ăn ít, con cũng không được ỷ tuổi nhỏ mà ăn hϊếp người lớn chúng ta."

Ngực Giang Miên Miên như trúng một mũi tên, cô rất muốn phun một búng máu để mẹ cô nhìn một cái, rõ ràng là cha mẹ cô lén cô ăn vụng rất nhiều lần đều bị cô bắt được.

Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp càng lãnh khốc vô tình!

Vì thế cô nhìn về phía Giang Trường Hải, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào nói: "Cha~"

Cha cô thích bộ dạng này nhất, mặc kệ là con gái hay là vợ làm nũng.

Nhưng mà Giang Trường Hải chỉ giơ tay sờ đầu nhỏ của cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Con gái, không phải cha không thương con, mà lần này cha không thể giúp được con. Trước kia trong nhà không đi đọc sách thì trẻ con tám tuổi phải xuống đất làm việc."

Đương nhiên không bao gồm cả ông.

Nhìn thấy làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu cũng không có tác dụng, Giang Miên Miên cảm nhận được cảm giác nguy cơ từ trước tới giờ, cô chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: "Thật sự không có lựa chọn khác sao ạ?"

Giang Trường Hải nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có, con có thể học theo cha con, bà nội nếu không cho con ăn cơm con có thể lăn lộn trên mặt đất, chơi xấu."

"Kia vẫn là thôi đi." Giang Miên Miên tức khắc liền giống như quả bóng bαo ©αo sυ bị đâm xì hơi rớt xuống dưới, cà chua trong tay cũng không còn ngon nữa.

Cũng không phải là cô không biết chơi xấu mà là cô biết dù chơi xấu cũng vô dụng.

Rốt cuộc cha cô dù hỗn trướng cỡ nào, cũng đều là con trai ruột nhiều năm của bà nội, mà cô chỉ là một đứa cháu gái trong đám cháu gái.

Bà nội trọng nam khinh nữ cũng không hiếm lạ cháu gái.

Nhìn khuôn mặt nhỏ sống không còn gì luyến tiếc của cô, Giang Trưởng Hải vẻ mặt thương xót nhưng không giúp được gì nói: “Bây giờ trước mặt con chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là làm việc, hoặc là đọc sách."

Hệ thống cũng nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ký chủ, trồng trọt vừa khổ vừa mệt, chỉ có đọc sách mới là đường ra duy nhất của cô."

"A a a! Tôi quá khó khăn!" Giang Miên Miên vẻ mặt thống khổ rối rắm mà lăn lộn trên giường.

Ở một bên khác, hai vợ chồng già nhà họ Giang cũng bởi vì chuyện này mà sốt ruột lên.

"Mỗi ngày chuyện đứng đắn thì không làm, chỉ muốn không làm mà hưởng! Thôn Thạch Kiều của chúng ra không có con gái nhà ai không cần làm việc mà đi đọc sách cả, có thể cho mấy đứa ăn cơm đã không tệ rồi!" Trương Quế Hoa vừa vào phòng liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

Giang Đại Sơn trầm mặt hút mấy miếng thuốc lá rồi mới lên tiếng: "Đi đếm xem trong nhà còn có bao nhiêu tiền."

Trương Quế Hoa nghe vậy cả kinh: "Ông già, ông đừng phạm hồ đồ, một cái tốn tiền đi học chính là lãng phí tiền."

Giang Đại Sơn nhìn về phía bà ta: "Không cho đi, thằng cả điên lên bà quản được không?"

Con trai cả nháo lên thật sự rất điên, đều là đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn có thể không màng thể diện mà nằm trên mặt đất lăn lộn chơi xấu, mỗi lần đều làm cho người dân trong thôn tới chế giễu.

Ông ta muốn mặt mũi, không có cách nào với đứa con này.

Trương Quế Hoa lập tức nghẹn, tất nhiên bà ta cũng biết đức hạnh của con trai mình.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới mỗi năm muốn dùng hơn hai đồng tiền học phí, ngực bà ta liền đau.