Chương 11: Nhận nhầm 1
Côn ŧᏂịŧ thô to mãnh liệt rút ra cắm vào trong tiểu huyệt mềm mại.
Dâʍ ɖị©ɧ ấm áp trào ra xối lên côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ bị mυ'ŧ cắn khít khao, sướиɠ tới mức eo bụng Hứa Trình run rẩy, thao càng thêm dùng sức.
Giường nhỏ khách sạn không chịu nổi gánh nặng phát ra âm thanh kẽo kẹt thống khổ, ánh trăng mông lung chiếu từ ngoài cửa vào, trên giường, một người đàn ông thân hình cao lớn, đang đè lên trên cơ thể thiếu nữ mềm mại, hạ thể hai người dính sát, một cây gậy thô to nhanh chóng ra ra vào vào, rút ra cắm vào vô số dâʍ ɖị©ɧ.
Tô Hạ bị thao nước bọt đều chảy từ khóe miệng ra, Hứa Trình ôm eo cô, toàn thân đều đã đặt lên người cô, không chịu nổi gầm nhẹ: “Y Nhiên, sao hôm nay em mẫn cảm như vậy? Ừm… Quá sung sướиɠ, để anh nhìn tiểu huyệt của em xem…”
Bỗng nhiên anh ta rút côn ŧᏂịŧ ra.
Trên côn ŧᏂịŧ đều dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, rút “phụt” một cái, mang ra một chút nước đọng không rõ thành phần.
Bị thao thoải mái tiểu huyệt mất đi côn ŧᏂịŧ chỉ trong giây lát, lập tức đói khát mấp máy, Hứa Trình tách mông Tô Hạ ra, cúi người nhìn cô bị thao cửa động hé mở, âm thần lật ra ngoài.
Ánh trăng mông lung không thấy rõ lắm, nhưng mơ hồ thấy được tiểu huyệt đang đói khát khẽ mυ'ŧ, đợi côn ŧᏂịŧ to nhồi vào.
Chẳng trách cắn anh ta sướиɠ như vậy, thực sự giống như cái miệng nhỏ.
Tiểu huyệt đói khát của Tô Hạ không có côn ŧᏂịŧ rút ra cắm vào, âm thần non mềm không mυ'ŧ lấy được côn ŧᏂịŧ, dâʍ ɖị©ɧ khó chịu ồ ạt chảy ra. Cô không nhịn được lắc mông, mời côn ŧᏂịŧ thao mạnh vào trong lỗ nhỏ trống rỗng.
Ngay sau đó, thứ gì đó mềm mại linh hoạt dán sát vào tiểu huyệt của cô, mυ'ŧ âʍ ѵậŧ, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt trở thành hư không.
Tô Hạ trợn to mắt, đùi run rẩy, không thể tin được tiểu huyệt của mình bị Hứa Trình liếʍ.
Eo cô lập tức mềm nhũn, lõm xuống nhưng bị Hứa Trình kéo lên, kéo về sau tiếp tục dùng môi lưỡi hầu hạ tiểu huyệt của cô.
Tô Hạ há miệng cắn cánh tay mình.
Hơi thở của Hứa Trình phả lên giữa hai chân cô, cái mũi cao thẳng dán sát vào âm phụ của cô, cái lưỡi linh hoạt liếʍ láp khe hở, tưa lưỡi thô ráp cọ xát âʍ ѵậŧ, sướиɠ tới mức Tô Hạ không nhịn được kẹp chặt hai chân, kẹp lấy đầu Hứa Trình.
Hứa Trình khẽ cười một tiếng, bị cô kẹp càng hưng phấn, càng liếʍ láp không kiêng nể gì: “Sao tiểu huyệt lại thơm như vậy? Ừm… Càng ngày càng dâʍ đãиɠ, đều đã học được kẹp anh, chết trong tiểu huyệt em mất thôi…”