Bạn Trai Của Khuê Mật

Chương 7: Nghe điện thoại

Chương 7:

Hứa Trình rút côn ŧᏂịŧ ra, côn ŧᏂịŧ thô dài “phụt” một cái rút ra khỏi tiểu huyệt khít khao nóng bỏng, cửa huyệt bị thao không khép lại được có tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra.

Hứa Trình hơi mất mát, còn muốn cắm vào làm một lát, Tô Hạ đã ngồi xổm xuống lấy điện thoại trong túi xách.

Là Lâm Y Nhiên.

Tô Hạ vội vàng nghe máy, hít sâu hai hơi khí lạnh: “Y Nhiên.”

Lâm Y Nhiên lo lắng: “Hạ Hạ, cậu về đến nhà chưa? Ngày hôm qua không chiếu cố cậu thật tốt, khi mình đi đã quên bảo Hứa Trình đưa cậu trở về, trong lòng mình nghĩ lại mà sợ, sợ cậu lại gặp chuyện không may, nên gọi điện tới hỏi.”

Tô Hạ vừa ngồi xổm xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy vào trong tiểu huyệt lập tức từ cửa huyệt chảy ra.

Gương mặt cô đỏ bừng, vừa rút khăn giấy chà lau hạ thể, vừa nhỏ giọng trả lời Lâm Y Nhiên: “Mình, mình đã về đến nhà, cảm ơn cậu, Y Nhiên.”

Tô Hạ áy náy tới mức vành mắt lại ươn ướt.

Lâm Y Nhiên thích thể hiện, nhưng gia cảnh nhà cô ấy tốt, thực ra đây là lòng tham đơn thuần.

Cúp điện thoại, Tô Hạ mặc qυầи ɭóŧ vào, cúi đầu nói: “Chúng ta, chúng ta quên chuyện này đi…”

Hứa Trình cũng thu dọn xong mình, nghe thấy thế đôi mắt anh ta tối lại: “Có thể.”

Tô Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nặng, đồng thời có loại cảm giác mất mát khó nói nên lời xâm nhập toàn thân.

Cứ như vậy đi.

Cô xoay người đi, Hứa Trình đuổi kịp: “Anh đưa em về đến nhà, nếu không thì em lại xảy ra chuyện, Y Nhiên sẽ rất lo lắng.”

Tô Hạ gật đầu.

Hai người một đường không nói gì.

Tô Hạ không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên của hai người.

….

Một tháng trước, Lâm Y Nhiên bởi vì người nhà quản quá nghiêm, tâm trạng không tốt lôi kéo Tô Hạ mượn rượu giải sầu.

Tâm trạng của Tô Hạ cũng không tốt.

Hai người đều uống đến hơi say, nên thuê phòng ngủ hai người trong khách sạn ở gần trường học.

Lâm Y Nhiên say như chết, tốt xấu gì Tô Hạ vẫn có thần trí.

Khi cô ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có một đôi tay sờ tới sờ lui trên người cô.

Sau đó là cơ thể nặng nề đè lên người cô, kéo quần áo cô.

Một thứ gì đó thô to đâm vào giữa hai chân cô, ma sát tới ma sát lui, biến thành cô thoải mái tới mức muốn kêu lên, dâʍ ɖị©ɧ chảy đầy qυầи ɭóŧ.

Tô Hạ thoải mái tới mức mở chân ra, ngay sau đó toàn thân chợt lạnh, quần áo đều bị lột sạch.