Bạn Trai Của Khuê Mật

Chương 1: Bạn học

Chương 1:

Giữa hè, trong một quán ven đường.

Ba học sinh cấp ba đang uống rượu, tán gẫu.

Tô Hạ mím môi, đầu lưỡi liếʍ qua vết thương trên môi, ngửa đầu nhíu mày buồn bực uống một ngụm rượu.

Lâm Y Nhiên xin lỗi: “Mình xin lỗi Hạ Hạ, mình thật sự không nghĩ đến Giang Nguyên lại là loại người đấy.”

“Không sao đâu.” Tô Hạ khẽ cười lắc đầu: “Chuyện này đâu thể trách cậu.”

Hứa Trình cau mày: “Hôm qua bọn anh không nên giao em cho Giang Nguyên, việc này quả thật là lỗi của bọn anh.”

“Đây đều là chuyện không thể đoán trước được.” Tô Hạ buông tầm mắt xuống, tóc mái trên trán che khuất đi lông mày: “Không trách mọi người được, hơn nữa em cũng không sao.”

Nhìn thấy Tô Hạ rộng lượng tha thứ, Lâm Y Nhiên thở dài một hơi.

Hôm qua bốn người bọn họ cùng nhau ăn cơm, Tô Hạ hơi say, là cô ấy quyết định để Giang Nguyên đưa Tô Hạ trở về.

Giang Nguyên có ý với Tô Hạ, cô ấy cũng vui vẻ tác hợp cho bọn họ.

Ai biết Giang Nguyên mưu đồ làm loạn, trên đường đưa Tô Hạ trở về lại muốn dùng sức mạnh cưỡng chế.

May mà không thành công, nếu không tội của cô ấy sẽ rất lớn.

Lâm Y Nhiên nhận được sự tha thứ, gương mặt lập tức trở nên hớn hở, bắt đầu kể một ít chuyện vui.

Không ngoài gì khác là chuyện bài thi lần này rất khó, nhưng kết quả cô ấy vẫn thành công thi được hạng nhất trong lớp.

Hoặc là giáo viên ngữ văn yêu cầu cô ấy nhất định phải tham gia cuộc thi viết, cô ấy căn bản không muốn tham gia.

Hoặc là chuyện có thương hiệu nào đó mới ra bộ sưu tập, mời Tô Hạ cùng cô ấy đi mua sắm.

Lần thi này kết quả của Tô Hạ không được tốt, cô cũng không có tiền như Lâm Y Nhiên, không thể tùy tiện mua đồ.

Cô dần dần trở nên trầm mặc, chỉ ừ phụ họa qua loa Lâm Y Nhiên.

Hứa Trình vỗ lưng Lâm Y Nhiên: “Em ăn nhiều thêm đi, bớt nói chuyện.”

Lâm Y Nhiên ghé vào trên vai anh ta làm nũng: “Còn ăn thêm nữa em sẽ mập mất, mập rồi sợ anh… Không ôm nổi em…”

Giọng nói của cô ấy mập mờ, âm cuối chọc người.

Đầu Tô Hạ càng thêm cúi thấp hơn.

Cô âm thầm hít sâu mấy lần, quay đầu nhìn về phía bên khác, làm bộ như không nghe thấy.

Chẳng được bao lâu, chuông điện thoại Lâm Y Nhiên vang lên.

Cô ấy đáp mấy câu thì vội vã muốn rời đi: “Cha mình về rồi, mình về trước đây, hai người ăn đi nhé.”

Lâm Y Nhiên vừa đi, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Ánh mắt Tô Hạ dao động, chỉ nhìn chằm chằm không gian nhỏ bé trước mặt mình.

Tâm trạng cô không tốt, cắm đầu vào uống rượu.

Uống đến mức đầu nặng chân nhẹ, cô mới giương mắt nhìn về phía Hứa Trình: “Em, em phải về nhà rồi.”