Phó Thiếu Khâm cũng không nhìn Thẩm Tương: "Cô nghe thấy rồi đấy."
Thẩm Tương vò góc áo bẩn thỉu của cô, giọng nói rất nhỏ: "Anh này, trò đùa này không vui gì đâu."
Phó Thiếu Khâm cười khẩy một tiếng, nghiêm nghị hỏi: "Kết hôn với tôi không phải vẫn luôn là ý đồ của cô sao?"
Ánh mắt Phó Thiếu Khâm sắc như dao quét qua gương mặt gầy gò của cô, mắt đối mắt với cô. Thẩm Tương bị dọa đến khẽ run lên, vội quay đầu đi chỗ khác, nhưng Phó Thiếu Khâm lại hung hăng bóp cằm của cô, kéo cô quay lại, buộc nhìn vào mình.
Lúc này Thẩm Tương mới phát hiện ra, người đàn ông này bỏ kính râm xuống lộ ra gương mặt góc cạnh tuy lạnh mà đẹp, giống như kiểu được ông trời thiên vị vậy. Râu xanh lún phún mọc trên cằm bộc phát ra hơi thở nam tính không gì sánh kịp.
Âu phục của anh được may đo tỉ mỉ, xem ra là đồ hiệu.
Thẩm Tương nhìn ra được người đàn ông này có thân phận cực kỳ cao quý.
Mình thì ngược lại, quần áo cũ nát mốc meo, bẩn thỉu hôi thối không chịu được, đã mấy ngày cô chưa tắm rồi.
Hai người họ đi lấy giấy đăng ký kết hôn?
Thẩm Tương cụp mắt, nặng nề nói: "Có phải anh thấy tôi ngồi tù hai năm chưa được nhìn thấy đàn ông, cho nên tùy tiện vô duyên vô cớ bổ nhào vào một người chưa từng gặp qua?"
Phó Thiếu Khâm không khỏi nhìn cô nhiều một cái.
Tuổi không lớn, mà miệng lưỡi trơn tru, cộng thêm vẻ tỉnh táo bên ngoài, sự chán ghét đối với cô không khỏi nhiều thêm một phần: "Cô cố ý dùng cách chọc giận này để làm tôi có hứng thú với cô à?"
Nói xong, không đợi Thẩm Tương trả lời, anh ta liền ra lệnh lái xe đi: "Đến ủy ban nhân dân."
"Thả tôi xuống, tôi vốn không biết anh!" Thẩm Tương sợ hãi muốn mở cửa xe.
Phó Thiếu Khâm trở tay cản cô lại trên ghế ngồi, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Cô nghe cho tôi, cô muốn chết thì bây giờ tôi sẽ tiễn cô lên đường!"
Thẩm Tương bị dọa, nước mắt rưng rưng, run rẩy nói: "Tôi... không muốn chết!"
"Đến ủy ban nhân dân!" Người đàn ông lại ra lệnh một tiếng.
"Cậu tư, chúng ta cứ đến ủy ban thế à?" Trợ lý ngồi cạnh tài xế hỏi.
Phó Thiếu Khâm: "?"
Trợ lý nhìn thoáng qua Thẩm Tương, nói: "Mợ chủ... quần áo cũ nát, cả người bẩn thỉu..."
"Về biệt thự nhà họ Phó!" Người đàn ông lại lên tiếng ra lệnh.
Sau một tiếng rưỡi, xe đỗ lại.
Thẩm Tương xuống xe mới nhìn đến cửa biệt thự nhà họ Phó nằm ở lưng chừng núi.
So với biệt thự khác mà cô nhìn thấy cũng ở lưng chừng núi vào ba hôm trước, cách biệt một trời một vực.
Nơi này giống như cung điện vậy.
Biệt thự ba ngày trước kia trông rách nát không khác gì l*иg giam.
Người đàn ông cướp đi sự trinh trắng của cô hẳn là một tử tù.
Trong lúc hoảng hốt, cổ tay bị Phó Thiếu Khâm nắm lấy.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, bước chân anh lại lớn, bị anh kéo cổ tay mà phải chạy chậm, rất giống một con chó hoang được anh nhặt về.
Người làm trong biệt thự thấy anh thì khom người, ân cần chào hỏi: "Cậu tư đã về."
Người đàn ông kéo Thẩm Tương đi vòng qua phòng khách, đến vườn sau, tới một căn nhà mái bằng thấp bé, ném cô cho mấy cô giúp việc: "Tìm cho cô ta một bộ quần áo sạch, để cô ta tắm rửa!"
"Vâng, cậu tư." Mấy cô giúp việc vừa đáp, vừa dẫn Thẩm Tương vào phòng tắm.
Nhất định phải chạy trốn từ nơi này.
Cô không thể vừa ra khỏi ngục liền rơi vào tay một kẻ hận không thể gϊếŧ chết cô nhưng vẫn phải đưa cô đi lấy giấy đăng ký kết hôn được.
Thẩm Tương chìm trong suy nghĩ của mình, không cảm giác được mấy cô hầu kia đã cởi hơn nửa quần áo của cô.
Nhóm hầu gái lập tức thổn thức.
"Trên cổ có vết máu đọng, hình như là dấu hôn?"
Lấy lại tinh thần, Thẩm Tương hốt hoảng cắn môi: "Tôi không quen người khác tắm rửa cho, xin các cô ra ngoài để tự tôi tắm."
Một cô giúp việc hỏi cô: "Cô là do cậu tư nhặt được..."
Thẩm Tương vội cướp lời: "Người giúp việc."
"Vậy cô tắm đi!" Nhóm hầu gái hờ hững quay người đi.
Khi bọn họ ra hết, một cô giúp việc trong số đó còn hừ lạnh: "Còn tưởng là người của cậu tư, hóa ra cũng là giúp việc. Xem ra là loại mặt hàng không ra gì nên mới không cho chúng ta tắm rửa."
Ngước mắt thấy Phó Thiếu Khâm đứng ở ngoài cửa phòng tắm, cô giúp việc bị dọa đến vội ngậm miệng lại.
Thẩm Tương ở trong phòng tắm, đỏ mặt nhìn chính mình trong gương.
Lần đầu tiên quý giá của cô, người đàn ông đầu tiên của cô mà cô chưa từng thấy mặt, cả đời này cô cũng sẽ không biết được anh trông như thế nào.
Nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống cổ.
"Quả nhiên cô là một con đàn bà dơ bẩn không chịu nổi!" Một giọng nam hung ác bất thình lình vang lên.
Thẩm Tương hốt hoảng mở mắt ra.
Phó Thiếu Khâm căm ghét nhìn cổ cô.
Thẩm Tương vội vàng cầm quần áo lên bao lấy mình, xấu hổ đến rơi nước mắt, tức giận nói: "Tôi vừa ra khỏi tù thì bị anh ép. Tôi không biết anh, tôi có bẩn thì cũng chẳng liên quan gì tới anh! Mời anh ra ngoài cho."
Phó Thiếu Khâm chán ghét nhìn nét mặt Thẩm Tương, ngược lại không nhìn ra vẻ diễn kịch của cô.
Cô ả này là một cao thủ chuyên lừa đảo.
"Tắm xong thì đi lấy giấy kết hôn với tôi. Sau ba tháng tôi sẽ ly hôn với cô, rồi cho cô một khoản tiền, đến lúc đó cô đừng hòng dựa vào tôi một giây!" Nói xong, anh đóng cửa rời đi.
Trong sân, vì có Phó Thiếu Khâm nên đám người làm không dám thở mạnh.
Vị này mới trở thành người nắm quyền trong nhà họ Phó, tàn nhẫn và bá đạo cỡ nào, bọn họ đều được chứng kiến vào bốn ngày trước.
Phó Thiếu Khâm là con thứ tư của nhà họ Phó, anh và ba người anh không phải cùng một mẹ sinh ra, mà là con của bố và vợ bé sinh. Mặc dù nhà họ Phó là gia tộc có danh vọng được truyền thừa trăm năm, nhưng Phó Thiếu Khâm là con thứ nên không có tư cách thừa kế tài sản nhà họ Phó.
Ngay cả dòng nhánh nhà họ Phó cũng có quyền ưu tiên thừa kế hơn anh.
Lúc mười mấy tuổi, anh bị đẩy ra nước ngoài không cho phép về. Cuối cùng, một ngày dựa vào bản thân đánh liều trở về nước, mẹ lại bị hãm hại vào tù.
Từ lúc đó, Phó Thiếu Khâm thận trọng từng bước, hoạt động bí mật, cuối cùng vào ba ngày trước, dùng việc giả chết làm mê hoặc, từ đó phản kích, thành công khống chế toàn bộ gia tộc nhà họ Phó, cũng đuổi cùng gϊếŧ tận đối thủ.
Bây giờ ở nhà họ Phó, là do Phó Thiếu Khâm anh định đoạt.
Hồi ức trước kia như bóng đêm âm u trong lòng Phó Thiếu Khâm.
Không phải mẹ nguyện ý làm vợ bé, là mánh khóe của bà cả vì muốn giữ chân bố lại, nên lợi dụng để mẹ ở bên bố.
Cho đến khi mẹ biết bố đã có vợ con thì đã mang thai chín tháng.
Vì muốn cho Phó Thiếu Khâm một gia đình hoàn chỉnh, mẹ nhận hết tủi nhục, người đã vào tuổi trung niên còn bị hãm hại bắt vào tù. Vất vả lắm Phó Thiếu Khâm mới nắm được toàn bộ gia tộc Phó thị trong tay, cứu mẹ ra khỏi ngục, vậy mà mẹ chỉ còn sống được ba tháng.
Mẹ chỉ có một tâm nguyện, thấy anh cưới bạn tù Thẩm Tương làm vợ.
Thấy mẹ không còn sống được bao lâu nữa, Phó Thiếu Khâm chỉ đành nghe theo tâm nguyện của mẹ.
Một đêm trước khi quyết định cứu Thẩm Tương ra tù, anh cũng điều tra cô một phen.
Phát hiện, cô ả này tiếp cận mẹ là có động cơ riêng.
"Không ổn rồi cậu tư." Người giúp việc sợ hãi kêu lên, làm loạn suy nghĩ của Phó Thiếu Khâm.
Phó Thiếu Khâm lạnh lùng nhìn qua: "Hoảng hốt cái gì?"
"Cô gái kia... nhảy cửa sổ chạy mất rồi." Người hầu run sợ trong lòng, nói.