*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Tuổi tác được đặt ở hai mươi là được, bây giờ luật hôn nhân của Trung Quốc đã đưa độ tuổi kết hôn lên hai mươi, chờ chứng minh thư của Tiểu Khinh Cừu có rồi, bọn họ có thể trực tiếp đi nhận chứng. Về phần Khinh Cừu lớn lên tuy giống mười bảy mười tám, nhưng cũng không quan trọng, khuôn mặt không đại diện cho tuổi tác.
Quả bóng bay bảo bối nằm trong lòng Trình Thân, tò mò nhìn màn hình máy tính, còn bị Trình Thân lôi kéo chụp ảnh giấy tờ tùy thân.
Chờ hết thảy lăn qua lăn lại, trời đã tối.
Ba mẹ Trình gia rốt cục cũng dỗ cháu gái ngủ thϊếp đi, rảnh rỗi hỏi con trai vấn đề về đối tượng của anh.
Trình Thân cẩn thận ứng phó với ba mẹ mình, một cuộc điện thoại nói hơn một giờ, anh còn kêu Khinh Cừu ở trong điện thoại cùng ba mẹ anh chào hỏi.
Ba mẹ Trình gia nghe thấy giọng nói mềm mại của nam sinh này, yên lòng. Nghe có vẻ là một người đáng tin cậy, nói không chừng thật sự có thể sống cả đời.
Ứng phó với ba mẹ xong, Trình Thân dỗ dành Khinh Cừu đi ngủ trước.
“Anh có một công việc chưa hoàn thành, chừng nào xong rồi anh sẽ vào mà. Ngoan, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp ba mẹ, sau đó chiều anh sẽ đưa em đi làm chứng minh thư.”
Khinh Cừu ngoan ngoãn gật đầu, bị anh ôm đi tắm, rồi nằm trong chăn ngáp một cái.
Trình Thân sờ sờ đầu cậu, cho cậu một cái hôn dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, Khinh Cừu hiếm khi thức dậy sớm. Nghĩ tới hôm nay sẽ đi gặp ba mẹ anh, cậu lại rất khẩn trương, cũng không ngủ được.
Trình Thân dỗ dành nửa ngày thấy không có hiệu quả gì, dứt khoát cũng không dỗ nữa. Đành lấy đồ ăn ngon đánh lạc hướng sự chú ý của cậu, lại lấy điện thoại ra rủ cậu chơi game, không có thời gian căng thẳng.
Khinh Cừu ở ghế phụ, từng chút từng chút chọc vào màn hình, quả nhiên quên chuyện gặp ba mẹ.
Bọn họ lần này muốn gặp ba mẹ ở Trình gia, mẹ Trình nói muốn làm đồ ăn ngon cho Khinh Cừu. Hôm qua sau khi xem ảnh, mẹ Trịnh nói cậu quá gầy, phải dưỡng mập một chút.
Đến Trình gia, Khinh Cừu lại bắt đầu khẩn trương. Trình Thân nắm chặt tay anh, mang theo anh chậm rãi đi vào nhà.
“Đây là Tiểu Cừu đúng không?” Bà mỉm cười chào hỏi Khinh Cừu.
Trên chứng minh thư của Khinh Cừu ghi Trình Khinh Cừu, bởi vì không biết họ muốn gì, liền đổi họ Trình. Danh tính là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân hoặc bạn bè nào.
Bà sau khi biết được rất đau lòng cho Khinh Cừu, nói thẳng để cho Khinh Cừu coi bà như mẹ, về sau Khinh Cừu cũng có cha mẹ.
“Cảm ơn mẹ.” Khinh Cừu đỏ mặt, nhỏ giọng nói.