Drama Nhà Giàu

Chương 21: Cười như đang yêu

Editor: Mây.

Beta: Jen.

Bộ phim tài liệu của Tiêu Bắc Duyên đã được quay trong vòng ba năm, nhóm nghiên cứu đã đi du lịch đến hàng trăm huyện và thành phố lớn nhỏ trên khắp đất nước, ghi lại những phong tục, tập quán dân gian và các di sản văn hóa phi vật thể ở khắp mọi nơi.

Bởi vì thiếu kinh phí, nhóm từ ba mươi người bị giảm xuống còn chưa đến mười người. Việc sản xuất phim tài liệu đầu năm nay đã gặp phải một nút thắt khó có thể phá vỡ.

Lần đó băng bó vết thương ở bệnh viện, Tiêu Bắc Duyên trong lúc vô tình đã nói một câu, Kim Thục Đường lại nói rằng cô có thể giúp đỡ tìm kiếm nhà đầu tư. Với sự hỗ trợ của cô ấy, việc sản xuất phim tài liệu có thể tiếp tục tiến hành.

Tiêu Bắc Duyên nói chuyện luôn giữ lời, liền sắp xếp thời gian hẹn Kim Thục Đường đi ăn cơm.

Địa điểm là một nhà hàng riêng cao cấp. Tiêu Bắc Duyên và bạn bè phàn nàn, tiền đặt cọc cho bữa ăn này tương đương với hơn nửa chi phí sinh hoạt trong tháng của anh ta.

Kim Thục Đường đến đúng hẹn. Cô ấy mặc một chiếc quần liền thân màu xanh ngọc, áo trễ vai làm bả vai mảnh khảnh trắng nõn của cô lộ ra không sót chút gì. Thắt eo càng lộ ra vòng eo thon thả và đôi chân dài. Trên cổ tay cũng đeo một chiếc lắc tay cùng màu.

Rõ ràng là đã được phối hợp cẩn thận.

Tiêu Bắc Duyên đã sớm đợi ở phòng ăn, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi. Thấy Kim Thục Đường đến, Tiêu Bắc Duyên đứng dậy giới thiệu hai người với nhau.

Người đàn ông trẻ tuổi tên là Biên Gia Thạch, là đàn em trong trường của Tiêu Bắc Duyên, nhỏ hơn Tiêu Bắc Duyên bốn tuổi. Anh ta rất cao, thân hình gầy hơn Tiêu Bắc Duyên một chút, ngoại hình sạch sẽ như ánh mặt trời, cười rộ lên rất có lực sát thương.

Tiêu Bắc Duyên và Biên Gia Thạch đã là bạn tốt nhiều năm, ba năm trước Tiêu Bắc Duyên đưa ra ý tưởng làm phim tài liệu, hai người đã hợp tác với nhau, cùng nhau ra ngoài gây dựng sự nghiệp.

Tính cách Biên Gia Thạch vui vẻ, kỹ năng giao tiếp rất mạnh. Vì thế Tiêu Bắc Duyên chỉ phụ trách quay phim và chế tác, Biên Gia Thạch thì phụ trách xử lý các loại quan hệ nhân sự. Hai người vừa là bạn tốt vừa là đối tác trong công việc.

Kim Thục Đường không ngờ Tiêu Bắc Duyên sẽ dẫn người bạn khác đến, cô ấy mím môi, nhưng rất nhanh đã nhiệt tình chào hỏi Biên Gia Thạch.

Biên Gia Thạch bình tĩnh nhìn Kim Thục Đường, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, “Cô là chủ sở hữu thương hiệu THE ONE, Kim Thục Đường?”

Kim Thục Đường hơi ngạc nhiên gật đầu, “Anh biết tôi à?”

Biên Gia Thạch cười rộ lên, lộ ra hai cái răng nanh đang yêu, “Đúng vậy, tôi đã từng đọc bài báo viết về cô. Hơn nữa tôi cũng rất thích triết lý của thương hiệu THE ONE, đơn giản, tự nhiên, phù hợp với sở thích của tôi.”

Không thể không nói, Biên Gia Thạch thật sự rất biết nói chuyện. Chỉ mới gặp mặt, anh ta đã tìm được chính xác chủ đề mà Kim Thục Đường thích, hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Tiêu Bắc Duyên ngồi bên cạnh một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ ho nhẹ một tiếng, “Đừng chỉ lo nói chuyện phiếm, chúng ta gọi đồ ăn đi.”

“Nào nào nào, gọi đồ ăn gọi đồ ăn.” Biên Gia Thạch cười, “Mặt anh Bắc Duyên đều đen hết cả rồi.”

Tiêu Bắc Duyên: “Đừng nói vớ vẩn, nhà tôi và nhà Thục Đường là thế giao (*), cậu gọi cô ấy là chị Thục Đường là được.”

(*) Thế giao: chỉ hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.

Biên Gia Thạch lắc đầu, “Cô ấy còn trẻ như vậy, làm sao giống chị của em được? Đúng không Thục Đường?”

Sắc mặt Kim Thục Đường ửng đỏ, mím môi cười.

Tiêu Bắc Duyên: “……”

Dạ dày liền đau, sao còn chưa chọn đồ ăn nữa?!

Trong bữa ăn, Biên Gia Thạch hỏi: “Thục Đường, có phải trước kia cô đã từng đến Đài truyền hình Dung Thành phải không?”

Kim Thục Đường suy nghĩ, không quá chắc chắn nói: “Hình như mấy năm trước có đến đó giúp đỡ, làm sao vậy?”

Biên Gia Thạch nói: “Thật ra lúc trước tôi đã từng gặp cô, nhưng có lẽ là cô không nhớ rõ tôi.”

Biên Gia Thạch nói với Tiêu Bắc Duyên: “Hồi năm nhất đại học, em học hành chăm chỉ, đi làm thêm ở đài truyền hình, anh còn nhớ không?”

Tiêu Bắc Duyên gật đầu, “Là tôi đã tìm người nhét cậu vào.”

Biên Gia Thạch: “Lúc đó em phụ trách vấn đề trang phục cho nghệ sĩ ở hậu trường, có một lần một nữ diễn viên làm rơi đá đính trên váy còn đổ tội lên đầu em. Buổi ghi hình thì sắp bắt đầu, nữ diễn viên kia vẫn không chịu buông tha, em sợ muốn phát khóc.”

Kim Thục Đường đột nhiên ngồi thẳng người, “Tôi nhớ ra rồi, cậu là trợ lý nhỏ kia!” Cô ấy cười nói: “Lần đó tôi đã giúp cậu sửa lại váy, cậu cũng nhường cho tôi phần cơm hộp của cậu!”

Biên Gia Thạch ngượng ngùng gật đầu, “Đúng đúng đúng, khi đó cô ở trong mắt tôi quả thật chính là Bồ Tát sống phổ độ chúng sinh!”

Tiêu Bắc Duyên cười nhạt, “Vậy cậu chỉ mời cô ấy mỗi hộp cơm trưa thôi sao?”

Biên Gia Thạch và Kim Thục Đường: “……”

Sau khi ba người ăn xong thì cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng. Tiêu Bắc Duyên và Biên Gia Thạch lại cảm ơn sự giúp đỡ của Kim Thục Đường. Sau khi tiễn Kim Thục Đường về, hai người trở về phòng làm việc.

Biên Gia Thạch suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Anh, anh và Thục Đường…… Quan hệ hai người là gì vậy?”

Tiêu Bắc Duyên dừng một chút, không chờ anh ta trả lời, Biên Gia Thạch lại hỏi: “Ý của em là, anh có ý gì với cô ấy không?”

Tiêu Bắc Duyên cao giọng nói: “Làm sao tôi có thể có ý với cô ấy về phương diện đó được?! Đầu óc tôi để dành cho bộ phim tài liệu còn chưa đủ nữa, cậu nghĩ cái gì vậy!”

“Vậy thì tốt quá,” Biên Gia Thạch cười rộ lên, “Anh, em muốn theo đuổi Thục Đường.”

Tiêu Bắc Duyên bị sặc, dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn về phía Biên Gia Thạch. Anh ta híp mắt hỏi: “Cậu muốn cái gì?”

Biên Gia Thạch không né tránh, “Theo đuổi Kim Thục Đường. Thật ra lần đó ở đài truyền hình em đã có cảm tình với cô ấy, đáng tiếc là sau này không thấy cô ấy nữa. Vì vậy, ngày hôm nay gặp lại, em nghĩ rằng chúng em rất có duyên với nhau. Anh, anh biết cô ấy sớm hơn, anh giúp em theo đuổi cô ấy được không?”

Giọng nói của Tiêu Bắc Duyên trở nên lạnh lùng, “Không giúp!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Biên Gia Thạch không nhụt chí, “Xin anh đó! Trừ phi anh cũng thích Kim Thục Đường, bằng không với quan hệ của chúng ta anh không có lý do gì mà không giúp em!”

“……” Tiêu Bắc Duyên: “Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”

Biên Gia Thạch lộ ra hai cái răng nanh, “Cho em phương thức liên lạc của cô ấy trước đi!”

**

Từ sau khi Nghiêm Ngộ tổ chức buổi tụ tập lần trước, Kim Thị Thị cũng không còn tiếp xúc với Tiêu Cận nữa.

Trưa hôm nay, sau khi Kim Thị Thị ăn cơm xong thì đi thang máy trở về phòng Ngoại giao. Thang máy vừa chuẩn bị đóng liền bị một bàn tay chặn lại. Cô vội vàng ấn nút giữ cửa.

“Cảm ơn.” Tiêu Cận đi từ bên ngoài vào, thấy thang máy chỉ có một mình Kim Thị Thị, hơi mất tự nhiên nói: “Đi ăn cơm trưa một mình?”

Ánh mắt Kim Thị Thị dừng ở trên mặt anh quan sát vài giây, cười nói: “Em cá cược với tổ trưởng Đoàn, em dám ăn cơm một mình thì anh ta sẽ mời em uống trà chiều.”

Cô nhấn vào hai chữ “cá cược” thật mạnh, tầm mắt không xê dịch mà dừng ở trên mặt Tiêu Cận.

Tiêu Cận cũng nhìn cô, hai giây sau cười nói: “Ăn cơm trưa một mình thì có cái gì mà không dám!”

Kim Thị Thị không nhìn ra cái gì khác thường ở trên mặt anh.

Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, tố chất tâm lý cũng thật tốt.

“Ngày mai anh có rảnh không? Trung tâm thương mại bên kia có một nhà hàng hải sản mới khai trương, chúng ta đi ăn thử chứ?” Kim Thị Thị đột nhiên đề nghị.

“Ngày mai à……” Tiêu Cận ngập ngừng nói.

Kim Thị Thị chắp tay thi hành lễ, “Đi đi mà, Tần Phái tăng ca, em không muốn đi một mình!”

Tiêu Cận không chịu nổi cô làm nũng, cười đồng ý.

Tối hôm sau, hai người hẹn gặp nhau ở trước cửa nhà hàng hải sản.

Kim Thị Thị trang điểm xong, thay áo quần, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen, vạt váy vừa đến đùi, cổ váy chữ V sâu lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Cô trang điểm đậm hơn bình thường, kẻ mắt mảnh dài, đôi môi đỏ ấm. Tóc được búi lệch một bên vai, thoạt nhìn vừa quyến rũ vừa phong tình vạn chủng.

Tầm mắt Tiêu Cận dừng lại trên người cô thêm vài giây rồi lại lặng lẽ rời đi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nói không rõ chỗ nào kỳ lạ, Tiêu Cận cảm thấy hôm nay Kim Thị Thị không ổn lắm.

Nhưng mà, hình như Kim Thị Thị thật sự chỉ là tới ăn hải sản. Cô gọi một vài loại, tâm trạng vui vẻ ăn hết.

“A Cận,” Kim Thị Thị đang lột tôm, tranh thủ gọi anh một tiếng, “Giúp em vén tóc lại được không?”

Cô đưa hai tay bị bẩn của mình lên, có lẽ là vì cúi đầu nên có vài sợi tóc dài rũ xuống má.

Tiêu Cận duỗi tay vén tóc ra sau tai cô, ngón tay không thể tránh khỏi chạm vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô, xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn, giống như tơ lụa cao cấp.

“Cảm ơn.” Kim Thị Thị nói.

Tiêu Cận cười với cô, anh đặt tay xuống dưới bàn, lặng lẽ vuốt đầu ngón tay mình.

Đang mất tập trung, Kim Thị Thị đưa một con tôm đã bóc xong đến bên miệng anh, cô khẽ nhếch môi đỏ mọng và kéo dài giọng nói: “A!”

Tiêu Cận hít sâu một hơi, thoáng do dự.

“Nào, cảm ơn anh đã vén tóc giúp em.” Kim Thị Thị đặt con tôm bên miệng anh.

Tiêu Cận tránh cũng không thể tránh nổi, nắm lấy tay cô ăn tôm.

Kim Thị Thị thỏa mãn cười rộ lên.

Hai người ăn gần hết, Kim Thị Thị bỗng nhiên hỏi: “A Cận, hôm nay em có đẹp không?”

Ánh mắt Tiêu Cận lung lay, “Đẹp.”

“Anh chụp ảnh giúp em đi.” Đôi mắt Kim Thị Thị cong cong, lấy điện thoại mở camera rồi đưa sang, “Anh duỗi tay ra xa một chút, nếu không mặt em sẽ rất bự.”

Tiêu Cận nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay của cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Anh chụp liên tục mấy tấm, Kim Thị Thị đều không quá hài lòng.

“Anh cầm điện thoại như vậy……” Cô đi lên, tay phải đặt ở trên tay anh.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tay con gái vừa nhỏ vừa mềm, lòng bàn tay ấm áp bao bọc tay anh.

Cô dựa rất gần, hình như mới gội đầu, còn mang theo hương hoa anh đào nhàn nhạt, từng đợt từng đợt bay vào khoang mũi anh, lan tỏa ra, bay thẳng đến tận đầu trái tim.

Hơi thở nóng bỏng liên tục phả lên làn da của anh. Trái tim Tiếu Cận đập nhanh hơn, căng thẳng đến mức không dám hít thở.

Kim Thị Thị tìm được góc độ đẹp, một tiếng tách vang lên, hai người cùng nhau nhìn vào camera.

“Oa, anh thật đẹp trai!” Cô hớn hở đưa cho anh xem, không chút ngại ngùng khen ngợi: “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp! Trời ơi, sao lại có thể có người đẹp như vậy chứ!”

Tiêu Cận cố gắng áp chế ý cười ở khóe miệng, trong lòng giống như được tẩm mật ngọt.

Sau khi ăn xong đã hơn 9 giờ tối, Tiêu Cận đưa Kim Thị Thị về nhà, hai người đứng ở ngoài cửa Tây Tử Loan nói tạm biệt.

Tiêu Cận về đến nhà, dì giúp việc nhìn anh cười hỏi: “Thiếu gia, hôm nay tâm trạng tốt vậy sao?”

Tiêu Cận sờ sờ khóe miệng, xụ mặt nói: “Không có, dì nhìn nhầm rồi.”

Anh về phòng thay quần áo. Dì giúp việc ở phía sau nhún vai.

Cười như đang yêu, còn nói tâm trạng không tốt!

Tiêu Cận tắm rửa xong, trả lời mấy tin nhắn rồi lại lướt điện thoại một lúc.

Một bài viết trong vòng hấp dẫn lực chú ý của anh.

Kim Thị Thị đã đăng một tấm ảnh, là vừa rồi Tiêu Cận chụp giúp cô.

Trong ảnh, cô nghịch ngợm nghiêng đầu, tay phải làm động tác hình chữ V. Góc dưới bên phải của tấm ảnh chắc là tay áo của Tiêu Cận, bị Kim Thị Thị dùng một bông hoa nhỏ che lại, trên bông hoa nhỏ đó có viết mấy chữ bé xíu: Người đáng yêu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bài đăng này còn đi kèm với một dòng chữ: Hải sản tối nay rất ngọt.

Tiếu Cận đứng trước cửa sổ sát đất ngượng ngùng cúi đầu, cười đến mức bả vai đều run lên.