Tôi Chỉ Yêu Một Người

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Buổi Sáng Ở Sân Bay*

Có cả đống người đang vây quanh 3 cô gái. Cả 3 người đều mang vẻ đẹp lộng lẫy, sắc xảo. Nhưng trong đó Băng Di lại được chú ý hơn do vẻ đẹp yêu nghiệt của mình. Cả 3 đều đeo kính, cô gái tóc đen huýt lấy tay cô gái tóc tím than nói.

- Có vẻ bị chú ý nhiều quá. Sao bác quản gia chưa đến nhỉ.

Cô gái tóc tím than cười nhẹ.

- Bình tĩnh nào, Di Gia. Cậu nôn nóng quá đấy.

- Tớ thấy cậu cũng nôn giống tớ mà, Thường Hi.

Cô gái tóc đen nói lại.Băng Di đưa giọng trách nhẹ.

- Đừng cãi nhau nữa, bác quản gia tới rồi.

Chiếc xe dừng lại kế bên, bác quản gia cùng người tài xế nhanh chóng đi xuống cúi chào.

- Xin lỗi cô chủ, do vấn đề xe cộ nên tôi đã tới trễ.

- Không sao đâu bác, chúng ta đi thôi.

Băng Di gật nhẹ đầu rồi giục 2 đứa bạn mình lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh hướng về biệt thự Lãnh Gia. Trên đường đi là 2 hàng cây xanh thẳng tắp, với rừng cây hoa anh đào trải dài. Có hồ bơi, vườn hoa, thư viện, phòng nhạc, nơi luyện võ, có hẳn 1 tầng chứa siêu xe. Chiếc xe dừng trước cổng và bắt đầu di chuyển vào sân và đậu trước biệt thự. Cả 3 cô xuống xe, trước mặt có 2 cặp vợ chồng trung niên đưa nụ cười vui vẻ nhìn về phía Băng Di.Người phụ nữ đi đến ôm chầm lấy cô, cùng nụ cười hiều hậu.

- Mừng con trở về, Băng Di.

Cô nhẹ nhàng ôm lại, đầu tựa vào vai bà.

- Vâng, con về rồi đây.

Người đàn ông lại gần, đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng, ông cười ôn nhu đáp.

- Về là tốt rồi, mấy đứa vô nhà tắm rửa đi, rồi xuống đây, chúng ta cùng trò chuyện.

Lúc đó, Di Gia vội nói.

- Không cần đâu ạ, bọn cháu xin phép 2 cô chú cho cháu và Thường Hi về nhà ạ. Ba mẹ tụi cháu cũng đang đợi ở nhà.

Bà Lãnh cười rồi gật đầu.

- Được rồi, 2 đứa về cẩn thận.

Cả 2 người lên xe ra về, còn Băng Di quay đi vào nhà, tất cả người hầu trong nhà đều cúi chào trước cô với bộ dáng cung kính.

- Cô chủ đã về.

Cô gật nhẹ đầu, rồi đưa vali cho giúp việc xách lên phòng, bản thân cũng lên phòng tắm rửa. Một lát sau, cô đi ra với bộ đồ trên người.Rồi xách lấy túi đeo lên vai, đi xuống lầu dưới.

- Mẹ con đi mua đồ chút nhé.

- Con đi cẩn thận.

Bà Lãnh ở trong bếp vọng ra, ba cô đã lên công ty từ khi nào, nhìn vậy chứ ông là chủ tịch của 1 tập đoàn kinh doanh bất động sản nổi tiếng trên toàn quốc. Cô xuống gara lấy chiếc xe 4 chỗ audi màu đen đời mới nhất. Cô lên xe điện cho sẵn cho cả 2 cô bạn trước. Cô nhanh chóng gồ ga phóng đi, trước cửa biệt thự của nhà Di Gia.Di Gia mở cửa đi ra, cùng với bộ đồ của mình.Nhỏ nhanh chóng leo lên xe, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh đến biệt thự nhà Thường Hi.Thường Hi nhanh chóng đi ra và leo lên xe. Đồ Thường Hi.Rồi cả 3 cô nhanh chóng xuất phát đến TTTM thuộc sở hữu của Băng Di.

*TTTM Queen*

Cả 3 gửi xe rồi đi vào trong, vừa vào đã thu hút nhiều sự chú ý, các nhân viên liền nhìn theo, cả 3 cùng đi vào lựa đồ ở chỗ toàn là thiết lế độc nhất của Băng Di. Thường Hi nhìn thấy chiếc áo kia đẹp liền đi đến cầm lấy xem, quay qua nói nhân viên lấy cho cô mẫu đó. Nhưng nhân viên vừa cầm lấy liền bị 1 cánh tay hung hăng giật lấy, cô gái kia son phấn loè loẹt đưa ánh mắt cún cưng quay qua chàng trai bên cạnh giọng nũng nịu.

- Trạch Ca, em thích cái áo này.

Tên con trai đầu bạch kim ôm lấy eo cô gái tóc vàng kia cười đểu.

- Chiều ý em, mau lấy tôi cái đó.

Nhân viên vội lên tiếng.

- Nhưng, thưa quý khách cái này đã có người mua rồi ạ.

Nghe đến đó, cô gái tóc vàng liền lớn tiếng.

- Cái gì, tôi sẽ trả gấp 2, mau lấy cho tôi cái đó.

- Cô kia, đây là tôi đã mua trước, sao cô lại giành chứ.

Thường Hi cũng không vừa, đối diện cãi lại. Bỗng có tiếng nói đằng sau vang lên.

- Có chuyện gì xảy ra thế, Dư Nhi.

Đằng sau có tận 3 chàng trai khác đi đến, mỗi người mỗi vẻ đẹp. Làm tất cả các nhân viên trong tiệm đỏ mặt ngất ngây. Cô gái tóc vàng tên Uyển Dư, liền quay ra mặt ngấn nước.

- Mạc Ca, rõ ràng em thích chiếc áo này mà cô ta không nhường cho em.

Cả 3 liền quay sang phía Thường Hi, người con trai tên Vương Mạc, đi đến nói.

- Không biết vị tiểu thư này có thể nhường cái đó lại cho cô bạn của tôi có được không.

Thường Hi lạnh nhạt nói.

- Thật xin lỗi, nhưng đây là cái áo tôi đã chọn, không thể nhường cho anh được.

Việt Trạch đi đến hằng giọng.

- Phiền cô nhường 1 chút, nếu không hậu quả cô lãnh đủ đấy.

Di Gia từ xa đi lại, đứng chắn trước Thường Hi, mặt lạnh đối diện Việt Trạch.

- Anh đây là đang đe doạ bạn tôi sao.

Việt Trạch cứng họng.

- Cô...

Cậu con trai tóc xanh dương pha lẫn tím liền hỏi nhân viên.

- Cái áo này không còn cái khác sao.

Nhân viên cúi đầu lắc nhẹ.

- Thưa là không, nó chỉ có duy nhất 1 cái trên thế giới thôi ạ.

Cậu con trai đó nói tiếp.

- Chúng tôi nhất định phải lấy cái đó, mong là các cô biết phải làm gì.

Nhân viên khó xử, không biết làm thế nào, thì giọng nói lạnh như băng của Băng Di vang lên. Cô đứng quay lưng để xem xét đồ thiết kế của mình. Nên mọi người chỉ có thể thấy sau lưng của cô.

- Vậy thì thật thất lễ, phiền các người rời đi cho.