Ngụy Bắc Minh hạ thấp người chỉ chỉ, “Chúng ta vào trong xe nói chuyện.”
Nói xong, ánh mắt anh ta hướng về phía xe cảnh sát.
Xuyên qua thủy tinh anh ta lại một lần nữa đối diện với ánh mắt Triệu Nam Thiên, trong mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và đùa bỡn.
Tô Mục Tuyết chán ghét cau mày, “Có chuyện gì thì nói ngay đây, tôi không muốn để chồng tôi hiểu lầm!”
Cảm thấy ưu việt mới vừa xuất hiện trong lòng Ngụy Bắc Minh lập tức bị đập nát.
Sắc mặt anh ta biến đổi, đang muốn tức giận nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục bình thường, ” Tô Mục Tuyết, cô đừng lừa mình dối người, cô và Triệu Nam Thiên vốn là người của hai thế giới, không phải cô định tình giả thành thật với anh ta chứ?”
Tô Mục Tuyết nói móc hỏi, “Tôi và anh ấy là gặp dịp thì chơi hay là giả thành thật thì có liên quan gì tới anh?”
Nói xong, cô tùy ý cười cười, “Hơn nữa tôi cứ thích Triệu Nam Thiên đấy, anh quản được sao?”
Trong nháy mắt mặt Ngụy Bắc Minh biến sắc, chợt nắm cổ tay Tô Mục Tuyết, “Con mịa nó đồ đê tiện, ông đây đã nói rõ với cô rồi, cô đừng không biết tốt xấu!”
Ánh mắt Triệu Nam Thiên híp mắt chặt, gõ gõ cửa sổ xe.
La Cường không nhịn được đáp lại, “Gì vậy?”
Triệu Nam Thiên dùng còng tay chỉ chỉ, “Người đàn ông kia, anh ta đang quấy rầy vợ tôi!”
La Cường quay đầu nhìn nhìn, “Anh suy nghĩ nhiều, anh Ngụy chỉ đang trò chuyện với cô ấy mà thôi.”
Triệu Nam Thiên ngồi trong xe, tâm tình u ám trước nay chưa từng có.
Ban nãy sở dĩ anh phối hợp với cảnh sát cũng không phải anh sợ phiền phức, mà anh tin tưởng chính nghĩa và công đạo.
Thật một số người, nhất là Ngụy Bắc Minh, đang từng bước từng bước đạp lên ranh giới cuối cùng của anh, từng chút từng chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ tín ngưỡng của anh!
Trong nháy mắt, luồng khí thế trên người anh lan tràn ra, ngay cả La Cường ở ngoài xe cũng nhận ra điểm khác thường.
Anh ta đá đá cửa xe, cảnh cáo nói: “Tên nhóc anh an tĩnh chút!”
Vừa nói, Tô Mục Tuyết đã hất Ngụy Bắc Minh ra.
Cô không khách khí hỏi ngược lại, “Thế nào, anh còn muốn đánh tôi ngay trước mặt cảnh sát sao?”
Ngụy Bắc Minh hít sâu một hơi, “Mục Tuyết, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một chút.”
Tô Mục Tuyết cất giọng nói: “Ngụy Bắc Minh, có chuyện mau nói, tôi không có gì muốn nói với anh!”
Ngụy Bắc Minh dứt khoát: “Được, vậy tôi đây cũng không nói nhảm với cô, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm pháp luật của Triệu Nam Thiên!”
“Thậm chí tôi còn có thể dùng danh nghĩa cá nhân để cho Tô Phong vay ba ngàn tỷ không lãi!”
Tô Mục Tuyết nhíu chặt chân mày hỏi, “Điều kiện gì?”
Ngụy Bắc Minh kề sát vào tai cô, nhỏ giọng nói, “Buổi tối hôm nay theo tôi một đêm!”
Cảm giác được ánh mắt Tô Mục Tuyết càng ngày càng trở nên lạnh lùng, anh ta tiếp tục tạo áp lực, “Thế nào?”
“Tôi không ngại cô chỉ là hàng second-hand đã từng bị tên bảo vệ “xuyên qua”, chẳng lẽ cô còn chú ý?”
“Hơn nữa chỉ cần cô theo tôi một đêm sẽ có thể giúp Tô Phong vượt qua cửa ải khó khăn, giao dịch rất có lời.”
“Tôi còn có thể bảo đảm với cô, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của tôi, tôi có thể tha cho Triệu Nam Thiên, sau này tuyệt không gây khó khăn cho anh ta nữa!”
“Thế nào? Cô còn suy xét cái gì?”
“Tôi nói cho cô biết, chỉ cần Ngụy Bắc Minh tôi nguyện ý, chỉ cẩn tôi cong một đầu ngón tay thôi đã có vô số phụ nữ đếm không hết chủ động bò lên trên giường của tôi!”
“Tốt nhất cô nên nghĩ thông suốt rồi lại trả lời!”
Nói xong, cả người anh ta trở nên khoan khoái.
Anh ta không quan tâm tới hôn sự với nhà họ Tô, thậm chí cũng không quan tâm trong lòng Tô Mục Tuyết có anh ta hay không.
Hiện tại anh ta chỉ muốn không chừa thủ đoạn có được người phụ nữ này, đạt được ước muốn, vậy là đủ.
Cho dù chỉ là một đêm xuân cũng được!
Đang nghĩ ngợi, cảm giác đau âm ỉ truyền tới từ giữa hai chân.
Tô Mục Tuyết lạnh như băng nói: “Ngụy Bắc Minh, anh thật sự khiến tôi cảm thấy chán ghét. Chỉ liếc mắt nhìn anh cũng khiến tôi chán ghét. Nói nhiều với anh một câu càng khiến tôi buồn nôn!”