*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng lại bắt đầu, nhưng hôm nay trên bầu trời lại xuất hiện thêm 1 người, 2 người cưỡi thảm, 1 người bay trên không trung, đang hướng về học viện Magic. Giới thiệu về học viện này, đây là 1 học viện lớn, với đầy đủ các cơ sở, thư viện, phòng ăn, tập luyện,.... là nơi được ngăn cách giữa con người và những phù thuỷ. Con người không biết được nơi này, và học viên nơi đây được giao lưu ở thế giới loài người nhưng không được tiết lộ bất cứ thứ gì liên quan đến học viện và phép thuật của bản thân, nếu không sẽ bị phế bỏ phép thuật, xoá bỏ kí ức hiện tại, và đày qua thế giới con người vĩnh viễn. Nên thế rất hiếm trường hợp này xảy ra, đồng phục của nam nữ ở đây.Cả 3 nhanh chóng đáp xuống trước cổng học viện lớn.- Chà, thay đổi nhiều nhỉ, thật hoài niệm quá đi.
Rin trầm trồ, đồ hôm nay mặc.Mái tóc tím được che sau nón, cả 3 tiếp tục đi vào, Nguyệt Vy quay nói với em mình.
- Nhi Nhi, em lên lớp đi, chị sẽ dẫn bà ấy đi lên phòng hiệu trưởng 1 chút.
- Vâng.
Rồi Rin đi theo Nguyệt Vy lên phòng hiệu trưởng nơi cao nhất.
***Phòng Hiệu Trưởng***
Cốc..cốc..
- Vào đi.
Cả 2 đi vào, Rin che kín mặt, Nguyệt Vy nói.
- Thưa thầy, vị này muốn gặp thầy ạ.
Ngay bàn làm việc, chiếc ghế xoay lại hiện ra 1 đứa trẻ 15 tuổi, ánh mắt nghiêm nghị, chững trạc, giọng trầm vang lên.
- Vị này là...
Cùng lúc có 4 thân ảnh xuất hiện, giọng 1 phụ nữ vang lên cằn nhằn.
- Thiệt là Thiên Lang, có cần phải hối thúc chúng tôi vậy không.
Thiên Lang bật dậy, nói.
- Cô nói gì thế Hạ Linh, tôi đâu có nói với các người tập hợp đâu chứ.
- Cái gì, rõ ràng là ông đã báo cho chúng tôi tập hợp để gặp 1 vị khách đặc biệt cơ mà.
Hạ Linh cùng 3 vị kia ngạc nhiên, Rin im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. Đồng thời tháo nón chùm đầu xuống.
- Là ta đã báo cho các ngươi đó.
Khuôn mặt vừa lộ ra, cả 5 vị trưởng lão liền hốt hoảng, Hạ Linh run rẩy nói.
- Nữ...nữ vương Rin.
- Lâu quá không gặp rồi nhỉ, Thiên Lang, Hạ Linh, Hàn La, Vương Du và còn có Mã Lệ nữa nhỉ.
Thiên Lang nhìn sang Nguyệt Vy ra hiệu cho lui ra ngoài phòng, cô bé đi ra ngoài canh chừng. Trong phòng chỉ còn có 5 vị trưởng lão và cô, cô bình thản đi lại ghế ngồi xuống khua tay điều khiển bình trà đổ vào tách, đợi nó lơ lửng bay đến trước mặt rồi cầm lấy thưởng thức, gật gù bảo.
- Không tệ.
Vương An lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
- Sao người lại ở đây. Người nên biết là....
Rin liền chặn họng, nói tiếp.
- Ta biết Vương An, nhưng nếu ta không xuất hiện bây giờ thì liệu cuộc chiến này chừng nào mới kết thúc. Thêm nữa, hắn đang dòm ngó sức mạnh bên trong của Nguyệt Nhi, ngươi muốn ta đứng im nhìn đứa con của học trò yêu quí của ta chết trước mắt ta hay sao.
- Ý của thần không phải thế, nhưng mà việc xuất hiện của người sẽ bị hắn phát hiện mất.
Vương An lo lắng, câu nói đó đã làm cho Rin khựng lại một chút. Nhưng rồi cũng nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, chân vắt chéo, miệng nở nụ cười hứng thú.
- Ngươi yên tâm, ta tự sẽ có cách của mình.
Mã Lệ đưa giọng, ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Rin.
- Rin-sama, vậy người tính bây giờ làm gì để che đậy thân phận của mình đây.
Rin chống cằm nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, vội nhớ ra gì đó liền quay qua đưa mắt về Thiên Lang. Vừa bị ánh mắt của Rin nhìn qua Thiên Lang liền giật mình ớn lạnh. Giọng lắp bắp + đổ mồ hôi.
- Sao..sao lại nhìn thần như thế.
- Ngươi có lớp học dành cho học sinh ưu tú đúng không.
Thiên Lang gật đầu giải thích.
- Vâng, đó lớp tập hợp những học viên tài năng, trong đó có con của Hạ Linh, Vương An và cả Hàn La. Còn có cô bé tên Nguyệt Nhi nữa.
Rin gật gù, nhìn sang 3 người kia.
- Ta sẽ giữ chức chủ nhiệm của lớp đó. Các ngươi không phiền chứ.
Hàn La nghe thế liền cười tươi, gật đầu tán thành.
- Vâng, được đích thân người dạy, thần cầu còn không được nữa mà. Vất vả cho người rồi, con của thần có vẻ hơi khác lạ nên nhờ người vậy.
Rin cười nhẹ, rồi nhìn qua 5 người kia.
- Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát các ngươi đã lớn hết rồi, có vẻ ngoài 4 người kia ra thì ngươi vẫn còn chưa cưới vợ sao Thiên Lang.
Nghe đến đó, cả 4 người kia nín thinh, không ai nói gì, Thiên Lang trầm ngâm nói.
- Người rõ ràng biết ta...
Chưa để Thiên Lang nói hết thì Hạ Linh chen vào nói.
- À vâng, Rin-sama người đến đây chỉ 1 mình thôi sao.
- Ý ngươi là...
Rin quay qua nhìn, nhìn đến mặt của Hạ Linh đang ửng hồng thì hiểu ra gì đó liền nhấp trà.
- À, Yu ở bên kia lo việc cho ta, tạm thời sẽ không xuất hiện ở đây.
Mặt Hạ Linh liền ỉu xìu, quay qua ôm lấy Mã Lệ than khóc, nhìn cảnh đó Rin chỉ biết lắc đầu thở dài. Thiên Lang ở phía đối diện cứ nhìn chằm chằm Rin, mặt khẽ ửng hồng, tim đập nhanh, trong lòng thầm nghĩ.
- Thật tốt quá.