'La Tư Nhiệt. Cô có phải là đang mắc vào lưới tình?'
'chắc là vậy rồi. Tôi là bạn cô nên hiểu hết. Suốt ngày cứ nói mớ, nói sản. Cái gì mà "em đi đâu rồi!" "Tôi nhớ em quá!" Vân vân mây mây, đúng thật là Tư Nhiệt biết yêu rồi haha...'
'cậu đừng có mà nói linh tinh nhé Nguyễn Ngọc, tớ đánh cho cậu chết giờ...' Nguyễn Ngọc được dịp chọc ghẹo bạn mình nên đã làm cho Tư Nhiệt đỏ cả mặt lên.
'haha, xem cậu này. Ngại gì không biết nữa...'
'cậu còn nói nữa là tớ bỏ về đấy!!' La Tư Nhiệt đứng lên thì cô bạn Nguyễn Ngọc kéo cô ngồi xuống lại.
'đùa thôi đùa thôi...'
Mà nghĩ đi nghĩ lại thì La Tư Nhiệt vẫn không biết Trần Thanh đã đi đâu. Dù không là gì nhưng cô cảm thấy nhớ quá!
__________
Ách Hân nấu bữa tối xong hai người vui vẻ cùng nhau ăn.
Cùng nhau dọn dẹp tuy chỉ là những sinh hoạt thường ngày nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc.
Ách Hân đã về phòng tắm, Trần Thanh nằm ở ngoài chờ thì nghe tiếng chuông.
'lại là cô sao? Tôi đã nói là cô không cần đến mà! Mau về đi...' Trần Thanh đứng bên trong nhà nhìn ra phía cổng là Phạm Hồng vẫn cứng đầu mà đến đây.
'nếu cô không mở cửa thì đừng trách tôi đấy nhé!'
'cô định làm gì được tôi khi cô đang ở ngoài đó...' Trần Thanh khoanh tay, dựa người vào tường nhìn Phạm Hồng
Phạm Hồng đưa tay vào túi áo lấy remote nhỏ ra rồi bấm nút màu đỏ, cánh cửa tự động mở ra làm Trần Thanh há hốc mồm nhìn. Không phải chứ. Cô thật sự mới biết đây là cửa tự động đấy...
' không cần ngạc nhiên như thế đâu cô bé.' Phạm Hồng đi vào rồi bấm trên chiếc remote nhỏ, cánh cửa từ từ khép lại.
'chắc không có tôi thì hai người thoải mái lắm nhỉ?'
'tất nhiên. Ý của cô là cô tự nhận mình là một kẻ gây phiền phức cho người khác đấy!'
Bịch...
Phạm Hồng nhanh chóng đứng dậy vì bị cô gạc chân cho té, cô ta đưa tay đẩy Trần Thanh ra sau.
Do không phản ứng kịp nên cô đã ngã nhào ra ghế may là ghế sofa có nệm không thì mông cô ăn trầu rồi.
'tôi nhắc cô lần thứ n. Đừng có mà chống đối, tôi sẽ cho cô biết độ điên của tôi. Nghe rõ chưa?' Phạm Hồng vỗ vỗ vào mặt cô rồi đứng dậy.
'ăn gì chưa?'
Cô gật đầu
'đúng là hạnh phúc thật. Được người yêu nấu cho ăn... ' Phạm Hồng bỏ lên phòng mình, để lại cô chủ nhỏ kia vẫn hoang mang.
Trần Thanh nhìn cô ta rồi nhìn lại mình, nghĩ lại thì... cô đâu có cái gì đâu mà nhiều người thích mình như vậy? Đúng là... Có nhan sắc cũng khổ.
Trần Thanh đi lên phòng mình, vừa lúc đó điện thoại cô có tin nhắn.
*Chuẩn bị đi. Tối 1 giờ tôi qua phòng cô. Hoặc là... Cô qua phòng tôi.*
*Để làm gì? Cô giở trò?*
*Có gì đâu. Chỉ là muốn yêu thương một chút*
*Cô bị điên rồi! Ở đó mà yêu thương với bức tường đi, tôi có người cần yêu thương rồi!*
*Cố chấp? Được rồi, tôi chờ xem cô cố chấp với tôi đến khi nào.*
Đúng thật là cái con người đó bị bệnh nặng thật rồi. Ôi trời ơi...
Trần Thanh quăng điện thoại qua một bên rồi đứng lên.
'ủa chị. Tắm xong rồi à?'
'ừm.'
'để em sấy tóc cho.' Trần Thanh đi lấy máy sấy tóc rồi kéo Ách Hân lên giường ngồi trước mình.
'chị định ở đây tới khi nào?'
'em đuổi tôi à?' Ách Hân ngước nhìn
'Không phải' Trần Thanh xoay đầu Ách Hân trở lại.
'Không phải chị đã hứa với mẹ chị là vào công ty làm hay sao?'
'à. Chuyện đó thì tôi chưa nghe tin gì cả, sao bà ấy không gọi điện nhỉ?' Ách Hân cũng thấy tò mò.
'Bộ chị muốn vào đấy lắm hả?'
'có đâu.'
Tóc đã khô, thấy Trần Thanh ngưng tay thì Ách Hân đứng dậy nhưng Trần Thanh kéo nàng ngồi lại vị trí cũ...
'gì vậy? Tôi đi thay đồ.' nhìn lại nàng chỉ quấn mỗi cái khăn. Đến giờ đã thấm lạnh rồi.
'khỏi thay cũng được mà!' Trần Thanh vòng tay qua eo nàng đặt cằm lên vai.
'em... Ăn nói gì kỳ vậy?' Nàng gỡ tay cô ra.
'chị mặc như vậy rất đẹp. Không phải chị đang quyến rũ em sao?' Trần Thanh đưa mặt sát đến cổ nàng, vừa ngửi mùi tóc vừa ngửi mùi sữa tắm. Đây là lần đầu tiên hai người sát nhau như vậy
Thơm quá~
'em... Em bị gì vậy?' Ách Hân lắp bắp vì cũng hơi hoảng, hôm nay Trần Thanh của nàng bị gì sao?
Trần Thanh không nói gì, hôn lên cổ làm nàng nhột, cảm giác rất lạ vì... đây là lần đầu tiên đó.
Thấy người kia định tháo vật che chắn duy nhất trên người mình ra Ách Hân chặn lại.
'chị không muốn chúng ta làm điều đó sao?'
'Không phải. Em... Hôm nay em bị gì vậy?'
Trần Thanh xoay người nàng lại, nhìn bằng ánh mắt yêu thương.
'em chỉ muốn chị là của em thôi!' Trần Thanh đưa mặt sát lại thì Ách Hân lấy tay mình chặn môi cô lại.
'bằng cách này sao?'
'đúng vậy.' Trần Thanh cười rồi lấy tay nàng ra, hai đôi môi chạm nhau và...
Và...
Trần Thanh chiếm vị trí phía trên, cô vừa hôn vừa tháo gỡ chiếc khăn vướng víu trên người nàng, bắt đầu chuyển ánh nhìn xuống, dừng lại ở hai quả núi tuyết trắng trẻo mà muốn chóng mặt, cảm thấy...
Máu chảy nữa rồi!
Sao phải là lúc này chứ. Chết tiệt.
'em. Bị chảy máu kìa!' Ách Hân định đưa tay lau cho cô thì Trần Thanh giữ tay nàng lại, tự mình lau đi rồi vội vàng hôn lấy đỉnh núi đấy.
'ưm~~~...'
'a, đừng cắn...'
Cô bận rộn với công việc đến nỗi hơn 10 phút chả chán làm cho hai ngọn núi ấy dần có dấu vết màu đỏ bắt mắt, Trần Thanh chuyến xuống phần bụng nàng, eo con kiến của Ách Hân ưỡng lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi đôi môi ma thuật kia, lướt đến đâu thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, điên dại đến đó, như điện chạy dọc qua người...
'chỗ đó không được đâu...' Ách Hân kéo cô lên rồi hôn khi thấy Trần Thanh muốn tiến xa hơn thế nữa.
'ưʍ...' vẫn không đủ Trần Thanh bóp lấy hai bên ngực của Ách Hân.
'ai đã dạy hư em vậy?' Ách Hân yêu thương nhìn cô đang làm một cô bé "khát sữa".
'là chị đó.' Trần Thanh định hôn tiếp thì Ách Hân đưa tay chặn lại.
'tại sao lại là tôi hả?'
'chị đã quyến rũ em biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ nhìn mà không ăn cũng tiếc đó...'
'tôi cho em xuống giường bây giờ!'
___________
Mấy má hả dạ chưa??? 😑
Ăn ko ngồi rồi mà cứ đòi chap H.
Sao vàng cho con nha...
Đa tạ 🙏