Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 35: Cá tháng tư, sự thật đã bị em nói dối

'au... đau, nhẹ... nhẹ một chút chứ'

'Nhẹ cái gì? Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà cũng không biết giữ mình thế hả?'

'chỉ là xây xước nhẹ một chút thôi mà. Em bị vấp cục đá chứ có bị người ta đánh đâu!' Trần Thanh chu chu mỏ nói làm Ách Hân đang sơ cứu vết thương cho cô mà càng làm mạnh tay hơn nữa.

'vậy sao? Chứ không phải là chạy xe ẩu tả, đi ngược chiều để người khác tông phải sao?' Cô vẫn không thoát khỏi sự trách móc.

'sao... Chị biết?' lại ngạc nhiên hơn nữa, sao người này lại rõ tường tận về mình như thế?

'vì em không nhìn thấy tôi thôi.'

'em... Muốn nói chuyện này với chị.'

'chuyện gì?'

_______

'con suy nghĩ rồi! Con sẽ theo ý ba để đi du học, nhưng mà ba hứa là sẽ không ép con vào công ty và... Luôn ủng hộ cuộc sống của con. Được chứ?'

'haha tốt lắm tốt lắm. Cái gì cũng được'

'vậy sao... Và... Đừng cho người theo dõi con nữa.'

'theo... Dõi gì chứ?' đầu dây bên kia bỗng nhiên khựng lại.

'Không cần chối nữa, con biết hết rồi!'

Chính cô đã nhiều lần có cảm giác như ai đi theo sau mình, cứ thấp thỏm mãi không yên.

Vết thương đó cũng chính là trong lúc cô chạy trốn những tên đó nên mới bị ngã thôi.

'vậy ta cho con một tháng để chuẩn bị. Xong rồi, ta sẽ qua đón.'

'được!'

__

'này, có chuyện gì thì nói đi. Ngơ ra đó làm gì?' nàng chau mày nhìn cô đang thơ thẩn, chả phải là muốn nói chuyện gì sao? Tự nhiên lại cứng đờ ra như vậy.

'à... không có gì, em quên rồi! Suy nghĩ mãi mà chả nhớ ra...' Trần Thanh giả vờ, gãi đầu cười trừ.

Ách Hân chau mày nhìn...

Thật lạ... Có gì giấu mình sao?

______

'La Tư Nhiệt. Chính cô là người nóng tính gây sự trước, cô đổ thừa cho ai? Vả lại dám hắc nước vào người LuA, cô nhìn xem cô ấy đã như thế nào rồi!'

'Y Tá mà như thế thì sao chăm sóc được bệnh nhân. Cô nghỉ việc luôn đi!'

'tôi đã nói là không phải tôi làm. Được rồi, muốn tôi nghỉ việc chứ gì? Tôi sẽ nghỉ cho cô xem, sợ gì cô.' Tư Nhiệt đi lấy giấy rồi ghi thông tin xin nghỉ việc

Trưởng phòng kinh ngạc nhìn cô, chỉ là muốn hù doạ một chút thôi mà cô ta lại làm thật?

Được rồi, nghĩ thì nghỉ đi, bệnh viện này chỉ mất một người cũng đâu có sao.

'xong rồi. Bây giờ thì tôi chả sợ bị trừ lương hay gì cả...'

*Chát*

'hoà nhé! Tạm biệt.'

Cô gái tên LuA đó ôm mặt nhìn, cả hai cũng khá bất ngờ với cú tát đó, lại không biết làm gì ngoài nhìn Tư Nhiệt bước ra khỏi phòng...

'AAAA, CÔ TA BỊ ĐIÊN RỒI!'

Sự thật là La Tư Nhiệt bị oan, chính cái người kia đã gây sự với Tư Nhiệt do cãi không lại nên đã tự hắc nước vào người mình rồi đi mách trưởng phòng để trừ lương cô cho hả giận, cô ta đâu có biết rằng. Tư Nhiệt này không cần lương!

_____

'chị à...'

'hửm?'

' không có em bên cạnh thì nhớ chăm sóc bản thân kỹ lưỡng nhé! Đừng làm việc quá sức... Với lại đừng có đi với anh nào, đừng có chấp nhận đi đâu với ai khác nhé! Em sẽ giận đó.'

'what? Đang nói điên gì vậy?'

'em sắp phải đi rồi' Trần Thanh buồn bã nói

'gì? Đi đâu?' Ách Hân đang lái xe mà phải quay sang nhìn người kế bên mình, đang nói thật hay đùa vậy?

'ba em bắt em phải đi du học.'

'Em... đùa?'

'Không ba năm lận đó!'

Ách Hân dừng xe lại gấp, khiến cả người Trần Thanh ngã nhào về phía trước

'Không đúng.' nàng phản bác mong thông tin này là giả!! Nàng... Nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc xa cách nàym

'...'

'em nói thật với tôi đi, không thì tôi sẽ hỏi mẹ em.' Ách Hân lấy điện thoại ra

'Khoan đã...' Trần Thanh ngăm lại

'chị quên mất hôm nay là ngày gì sao?'

'ngày gì?'

'cá tháng tư đó! Haha... Và chị đã bị lừa...'

Ách Hân bỗng mặt mài tối sầm lại, tay nắm thành đấm để kìm chế cơn tức giận nhưng...

Bốp...

Dường như không kìm chế được rồi, nàng đã gián cho Trần Thanh một cái cú, Ách Hân lái xe đi mặc cho người kia ôm đầu đau đớn.

'em chán sống rồi! Về nhà viết kiểm điểm cho tôi!'

Trần Thanh bỗng chốc rùng mình, thế này thì cô sao dám nói sự thật được đây.

Nếu như nói rõ ra thì không biết chuyện sao nhỉ?

Sợ Ách Hân buồn vả lại không đủ dũng khí để nhận diện đó là sự thật nên cô đành cho đó là đùa vậy. May mà cũng trùng hợp vì hôm nay là cá tháng tư. Không thì chả biết lấy lí do gì để biện minh đây.

'Ách Hân...' Trần Thanh lay lay cánh tay của nàng.

'tránh ra, tôi đang lái xe đấy.'

'em xin lỗi mà... Nhưng hôm nay là cá tháng tư cũng cho em nói dối chứ!'

' không liên quan, cái tin như vậy mà em còn dám bịa! Có biết là tôi rất sốc không? Quen nhau chưa được bao lâu thì bị xa cách. Em còn nhỏ lắm mới hiểu được chuyện'

'vậy thì sao chị lại yêu một con nhỏ chưa hiểu chuyện như em chứ?' cô bĩu môi, ý nói mình trẻ con chứ gì. Chính chị cũng là người yêu em đó.

'tôi không biết. Không phải vì em đã bẻ cong tôi sao?'

'haha, phải ha. Mà em vẫn chưa làm gì chị mà nhỉ? Đi cùng nhau thì không, Đi chơi lại càng không. Em chưa từng thể hiện tình cảm trước mặt chị, chỉ nói chuyện loáng thoáng, vẫn không biết vì sao em có tình cảm với chị nữa...'

'tình yêu đến thì ai biết được, trừ khi chúng ta biết đến nó'

'đúng rồi. Haha.'

'nè đừng về nhà, còn sớm. Chúng ta đi chơi đi!' cô xem đồng hồ rồi nói.

'ok'

'mà đừng xem phim ma nữa nhé! Em sẽ bỏ về thật đấy!'

'sao vậy? Tôi thấy hay mà!'

'hừm. Vậy thì chị một mình đi!'

'haha.'

_____

Tình yêu là chuỗi tuần hy của sự sống

Thương một ai đó là quyền của mình

Và khi bị ai đó từ chối thì quyền lợi ấy đã bị dẫm đạp đi. Rồi sau này, chúng ta không còn nhìn thấy nhau nữa... cũng chẳng sao đâu, đừng buồn. Vì đó là một lẽ thường tình, chỉ cần chúng ta giả vờ lặng im, giả vờ quay đi, giả vờ mạnh mẽ hay là giả vờ chẳng biết nhau cũng được!

Vì trước sau gì, chúng ta cũng không là gì của nhau...