Hàng Giả

Chương 4

059 dời trạm sạc đến căn phòng để đồ nọ, mỗi buổi sàng tầm sáu giờ cậu sẽ nấu ăn cho Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam, cậu cũng cố gắng nấu bữa trưa và bữa tối sao cho không để Lâm Dĩ Nam thấy cậu.

Chu Thanh Sinh nhìn thoáng qua tin nhắn 059 gửi đến, hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Dĩ Nam: “Nam Nam, tối nay em muốn ăn gì?”

Tối hôm đó, cậu nhắn tin hỏi tối nay Chu Thanh Sinh muốn ăn gì.

Tối hôm đó, cậu nhắn tin hỏi tối nay Chu Thanh Sinh muốn ăn gì.

Biệt thự của Chu Thanh Sinh cách siêu thị không tính là gần, mọi hôm 059 sẽ mất khoảng 10 phút nếu đi xe buýt đến chợ, còn nếu đi bộ thì mất khoảng 30p, tính cả đi lẫn về cũng một tiếng rồi. 059 lại quá ngốc, cậu không để ý đến một vấn đề, lúc mua thịt trong siêu thị xong cậu mới nghe thấy âm thanh thông báo pin yếu.

Nhìn thấy tin nhắn, 059 lấy một miếng đậu hũ mới mua hồi sớm trong tủ lạnh ra. Hoàn hảo, trước giờ cậu thường nấu ăn qua các bài dạy, thật ra khẩu vị của cậu cũng giống Lâm Dĩ Nam, chỉ là người máy như cậu ít ai ăn gì đó lắm.

Nhưng, em hết điện rồi, thưa ngài.

Gần đây Chu Thanh Sinh chuyển thành làm việc tại nhà vì Lâm Dĩ Nam, Lâm Dĩ Nam vẫn không muốn nói chuyện, ngày ngày y chỉ ngồi trên giường rồi trông ra ngoài cửa sổ, Chu Thanh Sinh bèn ngồi làm việc một bên, chỉ cần phía Lâm Dĩ Nam có tiếng động hắn sẽ lập tức đứng lên.

Gió đêm lành lạnh thổi đến khiến 059 rùng mình, cậu đi trên đường, bao đựng thịt đông lạnh trên tay cậu đang tan ra tỏa lên hơi nước. 059 cảm thấy tay mình rất lạnh, càng bước đi cậu càng thấy cơ thể mình dần nặng nề hơn, đây là dấu hiệu của việc sắp hết pin, cậu phải gọi điện cho Chu Thanh Sinh, nhờ hắn đến đón cậu.

Lâm Dĩ Nam không đáp lời hắn.

Cậu chỉ còn 10% pin.

Chu Thanh Sinh nhìn thoáng qua tin nhắn 059 gửi đến, hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Dĩ Nam: “Nam Nam, tối nay em muốn ăn gì?”

Bất đắc dĩ, Chu Thanh Sinh không thể làm gì hơn ngoài gọi 059 ra.

Lâm Dĩ Nam không đáp lời hắn.

Sở thích của Lâm Dĩ Nam – Chu Thanh Sinh hiểu rất rõ, ý thích ăn những món làm từ đậu.

Dường như Lâm Dĩ Nam cho rằng các món ăn toàn món chay, y không chịu há miệng ăn, Chu Thanh Sinh bèn dỗ dành y, nói: “Nam Nam, giờ em không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ được, ngày mai, ngày mai anh sẽ làm món có thịt cho em, được không?”

Chu Thanh Sinh cũng đã quen rồi, hắn nhắn lại cho 059, bảo cậu nấu canh đậu phụ, cho thêm rau vào, còn món ăn khác nấu gì cũng được.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi tắt máy, 059 uất ức nghĩ.

Sở thích của Lâm Dĩ Nam – Chu Thanh Sinh hiểu rất rõ, y thích ăn những món làm từ đậu.

Chỉ đi có 100m ấy mà 059 cảm giác vô cùng khó khăn, lúc đến bốt điện thoại kia, cơ thể cậu khẩn cấp báo: – Ngài cần sạc điện.

Nhìn thấy tin nhắn, 059 lấy một miếng đậu hũ mới mua hồi sớm trong tủ lạnh ra. Hoàn hảo, trước giờ cậu thường nấu ăn qua các bài dạy, thật ra khẩu vị của cậu cũng giống Lâm Dĩ Nam, chỉ là người máy như cậu ít ai ăn gì đó lắm.

059 nấu một nồi canh cải trắng đậu hũ, cậu làm thêm một dĩa cải thìa xào tỏi, 059 suy nghĩ trong chốc lát, không thể thiếu món chính được, vì vậy cậu lại bắt đầu nấu thêm bát cháo.

Chu Thanh Sinh dẫn theo Lâm Dĩ Nam đi xuống.

Song cậu lại quên mang theo máy truyền tin, 059 tìm vị trị các bốt điện thoại công cộng trong đầu, lúc chỉ còn lại 2% pin, 059 tìm ra được cách đó 100m có một bốt điện thoại.

Sau khi bưng thức ăn lên bàn xong, 059 lại đi vào phòng chứa đồ rồi nhắn tin cho Chu Thanh Sinh.

059 dời trạm sạc đến nhà kho, mỗi buổi sàng tầm sáu giờ cậu sẽ nấu ăn cho Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam, cậu cũng cố gắng nấu bữa trưa và bữa tối sao cho không để Lâm Dĩ Nam thấy cậu.

059 đeo khăn che mắt đã chuẩn bị trước chậm rãi ra khỏi nhà kho, Chu Thanh Sinh nhìn cậu: “059, giờ cậu đi xào một món mặn đi.”

[Thưa ngài, bữa tối đã được chuẩn bị xong.]

Chu Thanh Sinh cũng đã quen rồi, hắn nhắn lại cho 059, bảo cậu nấu canh đậu phụ, cho thêm rau vào, còn món ăn khác nấu gì cũng được.

Chu Thanh Sinh không hồi âm lại, nhưng không lâu sau 059 đã nghe tiếng cửa mở trên lầu.

Gần đây Chu Thanh Sinh chuyển thành làm việc tại nhà vì Lâm Dĩ Nam, Lâm Dĩ Nam vẫn không muốn nói chuyện, ngày ngày y chỉ ngồi trên giường rồi trông ra ngoài cửa sổ, Chu Thanh Sinh bèn ngồi làm việc một bên, chỉ cần phía Lâm Dĩ Nam có tiếng động hắn sẽ lập tức đứng lên.

Chu Thanh Sinh dẫn theo Lâm Dĩ Nam đi xuống.

Cậu không thể về đến nhà được.

Dường như Lâm Dĩ Nam cho rằng các món ăn toàn món chay, y không chịu há miệng ăn, Chu Thanh Sinh bèn dỗ dành y, nói: “Nam Nam, giờ em không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ được, ngày mai, ngày mai anh sẽ làm món có thịt cho em, được không?”

Có phải ngài đã quên em rồi không?

Giọng Chu Thanh Sinh rất dịu dàng, nhưng cho dù đã xuống nước đến thế, Lâm Dĩ Nam vẫn như cũ không chịu ăn.

Chu Thanh Sinh không hồi âm lại, nhưng không lâu sau 059 đã nghe tiếng cửa mở trên lầu.

Bất đắc dĩ, Chu Thanh Sinh không thể làm gì hơn ngoài gọi 059 ra.

059 đeo khăn che mắt đã chuẩn bị trước chậm rãi ra khỏi phòng, Chu Thanh Sinh nhìn cậu: “059, giờ cậu đi xào một món mặn đi.”

Nhưng trong nhà cũng không có thịt, lúc trước những món hai người ăn hầu hết là món chay nên lúc sáng đi mua thức ăn 059 cũng không mua thịt, giờ chắc chỉ có thể đi siêu thị mua.

Không khí chung quanh bỗng chốc trở nên thật lạnh, 059 cố kìm nén hơi thở của mình, cậu chỉ là một con robot, nào từng nghĩ đến có ngày mình sẽ thấy thở không nổi.

Biệt thự của Chu Thanh Sinh cách siêu thị không tính là gần, mọi hôm 059 sẽ mất khoảng 10 phút nếu đi xe buýt đến chợ, còn nếu đi bộ thì mất khoảng 30 phút, tính cả đi lẫn về cũng một tiếng rồi. 059 lại quá ngốc, cậu không để ý đến một vấn đề, lúc mua thịt trong siêu thị xong cậu mới nghe thấy âm thanh thông báo pin yếu.

[Thưa ngài, bữa tối đã được chuẩn bị xong.]

Sau khi bưng thức ăn lên bàn xong, 059 lại đi vào nhà kho rồi nhắn tin cho Chu Thanh Sinh.

Cậu chỉ còn 10% pin.

Cậu không thể về đến nhà được.

Gió đêm lành lạnh thổi đến khiến 059 rùng mình, cậu đi trên đường, bao đựng thịt đông lạnh trên tay cậu đang tan ra tỏa lên hơi nước. 059 cảm thấy tay mình rất lạnh, càng bước đi cậu càng thấy cơ thể mình dần nặng nề hơn, đây là dấu hiệu của việc sắp hết pin, cậu phải gọi điện cho Chu Thanh Sinh, nhờ hắn đến đón cậu.

4.

059 nấu một ngồi canh cải trắng đậu hũ, cậu làm thêm một dĩa cải thìa xào tỏi, 059 suy nghĩ trong chốc lát, không thể thiếu món chính được, vì vậy cậu lại bắt đầu nấu thêm bát cháo.

Song cậu lại quên mang theo máy truyền tin, 059 tìm vị trị các bốt điện thoại công cộng trong đầu, lúc chỉ còn lại 2% pin, 059 tìm ra được cách đó 100 m có một bốt điện thoại.

Chỉ đi có 100 m ấy mà 059 cảm giác vô cùng khó khăn, lúc đến bốt điện thoại kia, cơ thể cậu khẩn cấp báo: – Ngài cần sạc điện.

059 móc tiền lẻ trong người mình ra, cậu nhớ kĩ số điện thoại của Chu Thanh Sinh, nhanh chóng ấn gọi.

“Ai đó?” Giọng Lâm Dĩ Nam rất mềm mại, cũng giống như đúc giọng 059.

“Alo?” – Một giọng nam truyền qua ống nghe đi đến tai 059.

Không khí chung quanh bỗng chốc trở nên thật lạnh, 059 cố kìm nén hơi thở của mình, cậu chỉ là một con robot, nào từng nghĩ đến có ngày mình sẽ thấy thở không nổi.

“Ai đó?” Giọng Lâm Dĩ Nam rất mềm mại, cũng giống như đúc giọng 059.

Ngay giờ khắc đó, 059 biết rất rõ ràng – Chu Thanh Sinh cho rằng Lâm Dĩ Nam đã chết, hắn chế tạo ra cậu, với mục đích dùng để thay thế Lâm Dĩ Nam.

Giờ đây Lâm Dĩ Nam đã trở về, món hàng giả như cậu cũng mất tác dụng, ngay cả điện thoại riêng Chu Thanh Sinh cũng có thể tùy ý cho Lâm Dĩ Nam nghe. Vì, Lâm Dĩ Nam mới là người hắn thích.

Ngay giờ khắc đó, 059 biết rất rõ ràng – Chu Thanh Sinh cho rằng Lâm Dĩ Nam đã chết, hắn chế tạo ra cậu, dùng để thay thế Lâm Dĩ Nam.

Nhưng, em hết điện rồi, thưa ngài.

Có phải ngài đã quên em rồi không?

Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi tắt máy, 059 tủi thân nghĩ.