Phản Ứng Bản Năng

Chương 1

Buồng bệnh là buồng đơn, giường kê cách cửa sổ một quãng nên phải ngoảnh mặt lại mới thấy được một góc bầu trời trên mái hiên, song cửa sắt chia khoảng nắng chói chang thành những dải màu xanh thẳm.

Lâm Lạc Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa mở mắt cậu đã thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng sơn màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi giúp cậu dễ dàng đoán được đây là bệnh viện… mà tại sao cậu lại nằm trong viện?

Cậu còn nhớ rõ mình vừa mới tắt đèn phòng ngủ, chuẩn bị leo lên giường nằm dài đọc tiểu thuyết, thế quái nào chớp mắt một cái mình đã ở đây?

Cậu còn đang hoang mang thì cửa buồng mở ra, người bên ngoài thấy cậu đã tỉnh thì có vẻ kinh ngạc, người đó đứng ngẩn ra mất mấy giây, tay còn đặt trên tay nắm cửa.

Nghe tiếng động Lâm Lạc Dương liền quay lại, ngơ ngác nhìn người vừa đến.

Thấy người nọ không nói gì, cậu đành phải lên tiếng trước.

“Chào anh?” Lâm Lạc Dương hỏi dò, “Xin hỏi anh là…” hay là vào lộn phòng nhỉ? Cậu chưa nói hết câu thì người đàn ông ngoài đó đã giật nảy mình bước lùi lại, vịn cả tay vào khung cửa rồi hấp tấp bỏ đi.

Lâm Lạc Dương: “???”

Lâm Lạc Dương càng hoang mang tợn, cậu xốc chăn lên định xuống giường nhưng vừa đặt chân xuống đất cậu đã thấy toàn thân nhũn nhẹo không có lực, thế là cậu ngã khuỵu xuống sàn.

Buồng bệnh lặng phắc như tờ.

Vẫn trong tư thế quỳ, Lâm Lạc Dương chậm chạp chống tay xuống để gượng dậy, tim cậu đột nhiên đập hối hả… cậu không cảm nhận được hai chân mình nữa!

Đúng lúc cậu hoảng loạn thì lại có mấy người vội vã lao vào phòng, thấy trên giường không người họ đều có vẻ luống cuống.

“Lâm Lạc Dương, mày lại…!” Một người chưa nói hết câu thì bác sĩ đi trước đã cắt lời, “Không trốn đâu, anh ta ngã dưới đất kìa.”

Nghe tiếng nói quen quen, Lâm Lạc Dương vội bám vào thành giường để cố ngoi đầu lên, quên cả đau đớn, “Ngô Húc à? Có phải mày không?”

Ngô Húc: “?!”

Ngô Húc vội vàng chạy vào, giúp bác sĩ một tay xốc cậu lên. Lâm Lạc Dương ngoan ngoãn để họ đỡ nhưng mắt cậu vẫn ngơ ngác nhìn Ngô Húc.

Ngô Húc sẵn đang có tâm sự nên hoàn toàn không nhận ra thái độ lạ lùng của cậu, “Mày tỉnh sao không gọi bọn tao, tao với Triệu Thụy Tiêu đều ở đây mà…” nói đến đây cậu ta lại thở dài có vẻ nặng nề.

Lần đầu tiên Lâm Lạc Dương thấy thái độ Ngô Húc như vậy, làm cậu phải ngắm lại thằng bạn nối khố của mình.

Nhà cậu với nhà Ngô Húc thân nhau đã mấy thế hệ, hai đứa thì học chung từ nhà trẻ đến cấp ba, tiếc là không dắt tay nhau vào chung trường đại học được. Ấy không phải tại cậu, tội là do Ngô Húc học dốt quá, ba nó chuẩn bị sút nó ra nước ngoài học mấy năm.

Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ hồi chiều nay Ngô Húc vác cái đầu tóc xanh lam mới nhuộm đến vênh váo rủ cậu đi chơi, cậu bảo nóng lắm nghỉ đi đi thì thằng này lại dám chê cậu lập dị không giống ai.

Lâm Lạc Dương chỉ nói: “Mẹ mày biết mày đi nhuộm tóc chưa?”

Ngô Húc: “…”

Ấy thế mà Ngô Húc lúc này đã cắt tóc ngắn gọn gàng, trên đầu rõ ràng có vuốt sáp, người mặc đồ tây rất là ra dáng quý ông thành đạt.

Bấy giờ Ngô Húc mới nhận ra ánh mắt của Lâm Lạc Dương, vừa định mở miệng hỏi thì Lâm Lạc Dương đã lên tiếng trước: “Sao mày già thế Ngô Húc, mà tóc mày thưa vậy?”

Ngô Húc: “…”

Lúc này Triệu Thụy Tiêu vào phòng sau mới nói: “Mày thấy chưa, tao đã bảo nó lạ lắm mà. Vừa xong thấy tao nó hỏi tao là ai đấy, nói mày còn không tin.”

##

“… rồi, chị Lâm sắp đến rồi.”

Triệu Thụy Tiêu ra hành lang gọi điện rồi trở vào, nói. Ngô Húc gật đầu, lo lắng liếc nhìn Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường bệnh.

Bác sĩ khám sơ bộ cho Lâm Lạc Dương, cậu rất là hợp tác, chỉ có giữa chừng cậu hoang mang túm áo blouse của người ta rồi hỏi mình còn sống lâu chứ, chân không làm sao chứ, sau này đi lại bình thường được chứ?

Bác sĩ mỉm cười rất chuyên nghiệp, anh ta bảo chỉ vì cậu nằm một chỗ lâu quá với lại cơ thể suy nhược, thiếu máu nên mới bị vậy. Cứ nghỉ ngơi vài ngày, chú ý chế độ ăn, không vận động quá sức là không sao hết.

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới để ý đến cánh tay mình đang bị quấn băng, cú ngã lúc nãy khá nặng, không những đầu gối cậu bị bầm mà cổ tay cũng đau kinh khủng.

Cậu đang định hỏi thì bác sĩ đã nói trước: “Anh Lâm này, giờ tôi cần hỏi mấy điều, anh hãy trả lời đúng nhé.”

Lâm Lạc Dương đành nhịn thắc mắc để nghe bác sĩ hỏi.

Bác sĩ nói: “Anh Lâm, tên đầy đủ của anh là gì?”

Lâm Lạc Dương: “?”

Bộ cậu trông thiểu năng lắm à?

Nhưng khi đưa mắt nhìn lên Ngô Húc đứng sau lưng bác sĩ, cậu lại trả lời: “Lâm Lạc Dương.”

Bác sĩ nói: “Tốt, câu hỏi tiếp theo.”

Ngô Húc trông già dặn hơn nhiều lắm, Lâm Lạc Dương nhớ rõ mấy hôm trước thằng bạn nối khố này còn bị ba mẹ nó đuổi đánh khắp sân vì cái tội nửa đêm lén lên mạng, ấy thế mà giờ nó mặc vest phẳng lì, không thấy còn tí lơ láo trẻ trâu nào hết.

Mà cái người đứng cạnh Ngô Húc là ai? Như là quen biết cậu lại cũng có vẻ thân với Ngô Húc lắm, nhưng mà Lâm Lạc Dương hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về anh ta cả.

Mà sao cậu lại ở trong bệnh viện nhỉ? Mấy bữa nay Lâm Lạc Dương toàn thức khuya đọc tiểu thuyết, đêm nào cũng ba bốn giờ mới đi ngủ, hôm sau tám giờ tự động mở mắt dậy.

Có lẽ nào thức khuya lắm quá làm suy nhược thần kinh rồi ngất xỉu?

Trong nháy mắt cậu liên tưởng đến ti tỉ những mẩu tin trên mạng, gì mà đột tử vì thức khuya, bị choáng vì thức khuya, mất kiểm soát vì thức khuya nên ụp cả mặt vào hộp mì ăn liền… càng nghĩ càng thấy có lý, ý tưởng đầu tiên đến sau đó là… thôi toang rồi, kiểu này ba mẹ chửi cho thối đầu mất!

Bác sĩ lại hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Lâm Lạc Dương đang say sưa tưởng tượng, cậu máy mồm đáp luôn: “Mười tám.”

Bác sĩ hơi nheo mắt, anh ta cúi xuống xem hồ sơ trên tay rồi hỏi lại: “Anh bao nhiêu tuổi ạ?”

Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại, sự im lặng đầy bế tắc khiến mọi người thậm chí không dám thở mạnh.

Một lần nữa, Lâm Lạc Dương đáp: “Mười tám mà, mới sinh nhật hồi tháng ba.”

##

Lâm Lạc Dương nhìn băng vải trên tay mình đang được gỡ ra, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi tận mắt thấy vết thương kinh dị trên cổ tay cậu vẫn phải hú vía.

Cô hộ lý tiếp tục làm thuốc cho cậu, cậu thì không dám nhìn nữa nên phải nghiêng hẳn đầu sang hỏi thằng bạn tự dưng trông già khọm – Ngô Húc, “Mọi người làm gì mà ghê thế, thế cuối cùng thì hôm nay là ngày mấy? Tao bị làm sao hả mày? Ngất xỉu vì thức khuya lắm quá à? Không lẽ tao bị mộng du nên tự chém tay mình?”

Cậu hỏi mấy câu nghe ngu hết sức nhưng biết làm sao được, cậu có cảm giác mọi người xung quanh mình rất kỳ quặc nhưng không thể nói chính xác là họ kỳ quặc ở chỗ nào.

Không đợi Ngô Húc trả lời, anh bác sĩ đã đứng ra chắn tầm nhìn của cậu, “Anh cứ bình tĩnh đã, anh Lâm ạ, đừng hoảng loạn…”

Lâm Lạc Dương ngậm miệng lại rồi cố rướn cổ nhìn ra sau lưng bác sĩ, cậu đế thêm một câu: “Em có hoảng gì đâu, hai người kia trông còn hoảng hơn em ấy chứ.”

Đích thị, hai người sau lưng bác sĩ lúc này mặt mũi đều hết sức sầm sì.

Cuối cùng Ngô Húc lên tiếng: “Giờ là năm 2026, thế mày tưởng là năm nào?”

Nhất thời Lâm Lạc Dương chưa hiểu gì hết, cậu ngẩn mặt ra… một hồi sau cậu mới ấp úng nói trước những ánh mắt đổ dồn về phía mình: “2016… chứ gì nữa?”

Ngô Húc đưa mắt nhìn sang anh chàng tên Triệu Thụy Tiêu, cả hai trông đều ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Thấy tình hình này bác sĩ đành mời cả hai người ra ngoài nói chuyện.

Trong buồng bệnh chỉ còn Lâm Lạc Dương và một cô hộ lý, trông cô này chắc độ hai mấy tuổi, Lâm Lạc Dương liền hỏi: “Chị ơi, chị có gương không cho em mượn với?”

Cô hộ lý hơi sửng sốt rồi móc trong túi ra một cái gương nhỏ, “Gương thì có, nhưng tôi mới hai mươi hai…”

Lâm Lạc Dương cũng sửng sốt theo, “À, ngại quá.”

Cái gương tròn khá nhỏ nên Lâm Lạc Dương phải chiếu dọc ngang trái phải một hồi mới tạm ngắm được trọn vẹn mặt mình.

Mà cậu trong gương thật là khó tin.

Đó không phải là cậu.

Đó là cậu khi trưởng thành, không phải cậu mười tám tuổi, đó là cậu… già hơn nhiều.

Tóc Lâm Lạc Dương vốn xoăn tự nhiên nhưng giờ chúng mềm mại rủ xuống như đã được ép rồi, mà hơi bị dài, xõa đến tận ngang vai. Màu thì vẫn nhạt nhạt, có nắng chiếu tới trông như màu bã trà, sợi nâu sợi cam óng ánh xen nhau. Nói chung là nhạt hơn màu tóc người khác nhiều lắm, nhìn qua tưởng như tóc nhuộm nhưng thật ra trời sinh đã vậy. Mí mắt cậu sụp hơn trước, mặt cũng gầy hơn, da trắng hơn, môi lại càng nhợt nhạt hơn nữa.

Soi mình trong gương Lâm Lạc Dương cảm thấy vừa quen vừa lạ, lòng cậu bối rối hoang mang. Thế này nghĩa là sao, ngủ một giấc tỉnh lại mười năm đã trôi qua à, chưa làm ăn gì đùng một cái hai mươi tám tuổi, thế này thì mười năm trống rỗng biết phải làm sao?

Cậu đưa mắt nhìn cổ tay đã bị băng lại của mình. Lúc cô hộ lý thay băng cậu cũng lén liếc coi vết thương nông sâu thế nào, dù đã được khâu lại nhưng nhìn vẫn gớm chết. Về lý thuyết mà nói hẳn là cậu phải đau lắm, nhưng giờ thì bình thường, chắc lúc đau nhất cũng qua rồi.

Đến giờ phút này cậu vẫn chưa dám tin mình đang ở tận mười năm sau.

Rõ ràng mới đây cậu còn nằm trên giường đọc tiểu thuyết ở trong nhà mình, cuốn truyện thuộc loại giải trí, nhân vật chính trở về quá khứ thay đổi tương lai. Thế rồi mở mắt ra mình cũng đến mười năm sau… Chuyện đùa hay sao nhỉ? Mà tại sao lại là mười năm sau hả trời, mười năm sau cậu đã hai tám tuổi, tháng ngày thanh xuân tươi đẹp thế là đi tong, tầm này thì thay đổi được gì nữa?! Không lẽ từ hôm nay bắt đầu ngủ sớm dậy sớm để về già khỏi bị lẫn cẫn à?

Cậu mới nghĩ đến đó thì cửa buồng lại bị đẩy mở, người đi vào thì cậu quen nhất rồi. Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa rảo bước về phía giường bệnh của cậu, Lâm Lạc Dương vô thức ưỡn ngực ngồi thẳng lên, tiếng “Chị.” định bật ra cũng nghẹn lại.

Đó chính là chị ruột của Lâm Lạc Dương, Lâm Nhược Liễu. Cùng một cha mẹ đẻ ra nên hai chị em trông rất giống nhau, hai đứa chênh nhau năm tuổi.

Trong ấn tượng của Lâm Lạc Dương chị cậu là một người rất nghiêm túc, giỏi giang nhưng không hề có uy đến mức làm không khí trong phòng phải nặng nề thế này.

Lâm Nhược Liễu của mười năm sau trông khá mệt mỏi, hai quầng mắt cô thâm xanh, trán thì hằn nếp nhăn sầu muộn.

Lâm Lạc Dương nghĩ mình nên nói gì đó nhưng không đợi cậu lên tiếng Lâm Nhược Liễu đã cất giọng sang sảng: “Chị thấy bác sĩ bảo đầu em có vấn đề.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Đâu có vấn đề gì đâu.

Mười năm “cách biệt”, cậu cũng không biết phải cư xử với Lâm Nhược Liễu lúc này ra sao, cậu lắp bắp đáp: “Dạ… dạ… hình như… thế.”

“Quên hết rồi à?” Lâm Nhược Liễu hỏi lại, mắt nhìn chằm chằm em trai.

“Không có, chuyện từ mười tám tuổi đổ về em vẫn…” nói đến đây Lâm Lạc Dương chợt nghẹn họng.

Thế là mất trí nhớ thật à?

Lâm Lạc Dương ngẩng lên nhìn thẳng vào người thân vừa lạ vừa quen trước mặt, “Em, em không biết nữa.”

Cậu lúc này có vẻ hoảng loạn một cách ngây thơ, hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài hai mươi tám tuổi.

Lâm Nhược Liễu cũng bị kinh ngạc, cô hoảng thấy rõ, rồi như chợt nhớ ra điều gì câu tiếp theo cô dịu giọng hơn rất nhiều: “Không sao, không sao cả, ý chị là… không nhớ được thì thôi.”

Lâm Lạc Dương cố trấn tĩnh lại, người trước mặt này đúng là chị ruột của cậu, dù bao nhiêu năm trôi qua, mười năm, hai mươi năm… họ vẫn là những người thân thiết nhất của nhau.

“Em không cảm thấy mình bị quên gì cả…”

Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ ràng những chuyện trước mười tám tuổi, nhớ rằng mình vừa thi đại học xong, nhớ mấy tháng nghỉ hè mình đắm chìm vào đọc tiểu thuyết; nhớ hôm nay cô giúp việc mọi khi xin nghỉ nên đổi tạm người khác làm cơm tối nấu nướng chẳng ra làm sao, ba cậu còn đùa dai gắp cho cậu tú hụ thức ăn; thậm chí cậu nhớ cả nội dung cuốn tiểu thuyết cậu đọc đêm hôm đó, nhân vật chính trở về mười năm trước rồi phấn đấu vươn lên, cứu vãn những việc mà anh ta từng phải bất lực chịu thua… á đợi đã! Cứu vãn chuyện cũ à!

Cậu cúi xuống giơ tay lên nhìn vết thương nơi đó, cơ thể này còn yếu ớt lắm, chỉ một động tác lật cổ tay mà cả cánh tay cậu đã khẽ run lên.

Có lẽ nào cậu đến nơi này cũng là để cứu vãn điều gì đó?

Buồng bệnh im lìm, không ai lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cho đến khi Lâm Lạc Dương ngẩng lên, ánh mắt cậu lúc này đã kiên định lạ thường, mọi người như đều nín thở chờ đợi.

Lâm Lạc Dương – với tâm hồn mười tám tuổi trong cơ thể, nói: “Em đoán là em du hành thời gian đến đây!”

Mọi người: “…”