Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 62: Tôi làm đại sư huynh

Lục Thận Hành cầm ly nước cách hắn gần nhất ném qua. Ly thủy tinh đập lên mặt đất phát ra tiếng vỡ choang, mảnh thủy tinh và nước lạnh văng khắp lòng bàn chân người đàn ông, bước chân đang tới gần cũng sững lại. Gã lau mặt, đại khái là bị tình huống bất thình lình này làm cho sững sờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lục Thận Hành thấy thế lập tức từ trên giường sải chân bước xuống, mau lẹ cầm áo khoác treo ở trên giá mở cửa ra ngoài. Kết quả phía sau lưng bị một lực đập mạnh vào cửa, mũi và cằm cũng muốn văng ra.

“Mẹ nó anh điên rồi à?” Người đàn ông thô bạo rống lên. Tên này dám ném đồ với mình, bị vong nhập chắc.

Lục Thận Hành phát hiện thể lực của cái thân thể này quá kém. Cái tay sau lưng ấn chặt hắn, hắn ngửa người đập đầu ra sau làm người đàn ông bắn cả máu mũi.

Thanh âm do ăn đau của người đàn ông vang lên, lực đạo vốn đang kiềm kẹp được nới lỏng. Hắn thuận thế thoát ra, xoay người dùng một chân đá vào đũng quần người đàn ông.

Một chân này Lục Thận Hành dùng hết lực, gân xanh trên cổ người đàn ông nổi lên, khuôn mặt mang đường nét thâm thúy mười phần mị lực đau đến vặn vẹo. Gã vung tay tát lên mặt Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành không có đường lui, trước khi được ban cho một bàn tay đã đấm gã một quyền, nhân cơ hội mở cửa chạy.

Không biết đã là mấy giờ đêm, trong tiểu khu yên tĩnh một mảnh. Lục Thận Hành ở khu dụng cụ thể dụng tìm chỗ ngồi xuống, hung hăng xoa mặt, từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới có thời gian đi chỉnh lí lại ký ức của lại nguyên chủ.

Tằng Diệp, người Lâm Thành, 35 tuổi. Sắc mặt Lục Thận Hành trở nên cổ quái, Lâm thành? Nếu hắn không phải mắc chứng mất trí nhớ, thì hắn vốn cũng sinh sống ở Lâm thành, hẳn là trùng hợp đi.

Mà cho dù có là trùng hợp đi nữa, cái loại cảm giác này cũng quá là thân thiết rồi.

Tằng Diệp là lập trình viên của một công ty game. Trừ công tác làm việc và nghỉ ngơi không bình thường ra, thời gian còn lại của người này đều để lên người Trì Úc. Sở thích duy nhất là cắt tin tức có liên quan tới Trì Úc ở trên báo rồi sửa sang lại.

Hai người quen nhau bởi một túi mì ăn liền. Khi đó Tằng Diệp bởi vì quan hệ không tốt với bạn cùng phòng mà chuyển đến nhà mới. Anh ta thuê căn hộ hai phòng ngủ, lấy một gian cho người khác thuê, người lúc ấy vào ở chính là Trì Úc.

Với Tằng Diệp mà nói thì không đến mức nhất kiến chung tình, chỉ là cảm thấy trên người Trì Úc có tình cảm mãnh liệt và ánh dương rực rỡ mà anh ta không có.

Trì Úc vẫn chưa phải là đạo diễn tên tuổi có thể đứng thẳng trên đỉnh kim tự tháp ngành giải trí. Gã chỉ là tân sinh vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh, một thân nhiệt huyết và giấc mộng màn bạc không có chỗ trút ra, hơn phân nửa thời gian đều cắm cọc phát tiết cảm xúc trên võng du, thường nửa đêm bật dậy nấu mì gói ăn.

Mà Tằng Diệp bởi vì số lần suốt đêm viết chương trình không phải ít, có lần Trì Úc hào phóng mời anh ta một tô mì tự pha, hai người vì thế mà thường xuyên qua lại. Từ tự pha mì tự ăn đến ăn chung một nồi, giường đơn đổi thành giường đôi, quan hệ giữa bọn họ từ bạn cùng phòng chẳng nói nổi vài câu biến thành bạn giường.

Đương nhiên Tằng Diệp muốn có thể duy trì quan hệ thế này mãi. Người này thích Trì Úc, đem hết tiền tiết kiệm ra giúp gã. Theo danh khí ngày càng tăng của Trì Úc, bạn giường bên người gã cũng càng nhiều, người muốn nịnh bợ gã đều lớn lên xinh đẹp hơn Tằng Diệp, trẻ tuổi lại biết xử sự, nam nữ gì cũng có.

Gã cũng có vài mối riêng, ngày thường đều thích chơi kim ốc tàng kiểu. Nhưng hễ Tằng Diệp ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp hoặc là lỡ mất điện thoại của gã, trở về đều sẽ bị sỉ vả khuất nhục, đòi hỏi thô bạo như hϊếp da^ʍ. Nếu là khi Trì Úc uống rượu, Tằng Diệp còn bị đánh, gãy xương nhẹ nhiều không kể xiết, có lúc nội tạng còn xuất huyết nghiêm trọng.

Ngày lễ ngày tết Trì Úc đều tặng đồ cho Tằng Diệp, căn nhà này chính là Trì Úc cho. Mặc kệ có cần hay không đều phải nhoẻn môi mà nhận. Sinh nhật mỗi năm của Tằng Diệp, hắn đều sẽ tạo bất ngờ, sắm vai người yêu thâm tình, nhiều khi buổi tối trước đó gã còn ôm đang người khác nói lời ngon ngọt.

Những tháng ngày đó kéo dài sáu năm. Tằng Diệp không còn trẻ nữa, Trì Úc lại đang độ xuân thì.

Lục Thận Hành xem ký ức một lần, cơ bản đều là đất diễn tỏa sáng của Trì Úc, chắc là Tằng Diệp đời trước thiếu Trì Úc cái gì rồi, đời này mới rớt hố sâu bò không ra.

Kẻ muốn đánh người muốn chịu, một Trì Úc như thế hay một Tằng Diệp thiếu nguyên tắc hiển nhiên chẳng làm ai cảm động nổi.

Một lát sau, Lục Thận Hành nhìn thấy Trì Úc đi từ trong nhà ra, hắn đứng dậy trở về. Cửa mở ra, bên trong cứ như vừa bị ăn trộm bẻ khóa. Hắn đá văng bàn trà đã ngã ngửa xuống đất qua một bên, nghĩ dù sao cũng không cần dọn, gọi điện kêu người gom rác ngoài tiểu khu đến là được.

“Triệu Hằng, không phải cậu nói bạn cùng phòng của cậu dọn đi nói rồi sao?” Lục Thận Hành ra ban công gọi điện thoại, "Phòng đấy còn không?”

Đầu kia truyền đến một giọng nói ngái ngủ, "Còn trống.”

“Cậu nhắn địa chỉ vào máy tôi đi, sáng mai tôi qua.” Lục Thận Hành nói xong liền cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, lúc tiếng đập cửa vang lên Lục Thận Hành còn chưa tỉnh ngủ. Hắn giơ tay xoa xoa mí mắt, vừa mở cửa liền thấy một người ăn mặc hưu nhàn.

Người đàn ông tuấn dật đứng ở cửa chào hỏi hắn.

“Vào đi.” Lục Thận Hành ngáp một cái.

Nhìn thấy phòng khách lung tung rối loạn, Triệu Hằng sửng sốt, “Trộm hỏi thăm à? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Không mất thứ gì.” Lục Thận Hành tiếp lời, “Vừa lúc muốn đổi chỗ ở, lười dọn.”

Triệu Hằng không hỏi nhiều, việc tư của người khác hỏi nhiều lại ngại. Nhà y vốn là người nông thôn, từ nhỏ đã làm việc nhà nông, sức lực lớn, người lại cần mẫn, không nói hai lời đã vén tay áo hỗ trợ.

“Tằng Diệp, hoa với cá vàng còn muốn giữ không?”

“Bỏ đi.” Lục Thận Hành đang đánh răng.

“Bỏ hết à?” Triệu Hằng nói: “Mang theo đi, chỗ bên kia của tôi rộng lắm, cậu nuôi tốt như vậy, bỏ thì tiếc quá."

Lục Thận Hành ở nơi Triệu Hằng không thấy mà khóe miệng giần giật, từ nhỏ đền lớn hắn chỉ nuôi một mình Haha, nuôi chết nhiều không đếm xuể.

Cho nên mấy thứ kia không bỏ đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bụi về bụi đất về đất mà thôi.

Chờ Lục Thận Hành rửa mặt xong, phòng khách cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hắn đóng cửa phòng lại, mở ngăn kéo ra, bên trong nhét đầy tập san, kỳ nào cũng có.

Hắn cầm tập san ra đốt trụi toàn bộ. Triệu Hằng ở bên ngoài nhìn thấy khói từ kẹt cửa thoát ra tưởng là hỏa hoạn, nôn nóng đá văng cửa phòng tiến vào. Sau khi nhìn thấy là xảy ra chuyện gì mới xấu hổ đứng tại chỗ sờ sờ đầu.

Xách túi trên giường lên, Lục Thận Hành nói, “Đi thôi.”

Cứ vậy mà đi? Trong lòng Triệu Hằng thấy kỳ quái, phòng ở này hẳn là Tằng Diệp thuê, không phải nên liên hệ chủ phòng một chút à? Trên mặt đất còn rất nhiều bao nilon và mảnh vỡ.

“Đã liên hệ rồi.” Lúc ra đến cửa Lục Thận Hành liếc mắt nhìn rác rưởi đầy trên mặt đất. Hắn chỉ là muốn chừa chút đồ lại cho Trì Úc mà thôi.

Triệu Hằng có lòng nhiệt tình, biết đồng nghiệp muốn đến ở liền tìm một người anh em để mượn hai xe tải lớn. Kết quả phát hiện đối phương chả có hành lí gì, không gian đằng sau liền để bày biện cây cỏ và bể cá.

“Phòng kia dựa bắc, ánh sáng không tốt lắm.” Triệu Hằng chuyển tay lái, rảnh tay bật điều hướng lên.

Lục Thận Hành khép mắt, hắn đối với chỗ ở không kén cá chọn canh, còn đang phải suy nghĩ khi nào mới có thể rời khỏi thế giới này, trước đó phải sống thoải mái ra sao. Một chuỗi tiếng chuông bỗng vang lên giữa giọng nói điều hướng dễ nghe.

“Tằng tiên sinh, vừa rồi anh Úc mắng khóc đến diễn viên thứ tư rồi, thiếu chút nữa cũng tẩn luôn người đại diện, anh có rảnh không..."

“Không.” Lục Thận Hành trả lời dứt khoát, trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện.

“Ây ây, anh Tằng Diệp?” Vẻ mặt rợ lý đầy đau khổ, lúc quay đầu bị dọa suýt thì đánh rơi điện thoại, rụt cổ kêu: “Anh Úc.”

Trì Úc mặt không cảm xúc dựa vào tường ấn điếu thuốc trên miệng. Lửa giận không cách nào kiềm chế được phóng thích ra ngoài, đầu óc gã trong nháy mắt bị quét sạch, như một con sư tử bị chọc giận, “Cậu đang gọi cho ai?"

Trợ lý muốn rơi lệ, hắn run rẩy mồm mép, “Anh… anh Tằng Diệp.”

Trì Úc thở hổn hển, vừa rồi vốn đã nghe được trợ lý đang thông điện thoại với ai, nhưng gã vẫn hỏi. Tên kia tối hôm qua dám phản kháng, hôm nay cũng không vác người đến, đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, thật là tưởng mình đáng giá thế cơ đấy. Gã cười lạnh một tiếng, cùng lắm chỉ là một cái lỗ mà thôi.

“Đi gọi Nhan Duệ.”

Trợ lý thở dài, một giây cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi nam chính đang quay phim vào phòng nghỉ của Trì Úc. Trên đường hắn còn không quên nói, “Anh Trì đang nổi nóng, cậu cẩn thận dòm chừng chút.”

Nhan Duệ không để bụng, đẩy cửa ra đi vào liền nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế. Gương mặt góc cạnh rõ ràng bị bao phủ lệ khí, đáy mắt đen sâu tràn ngập phẫn nộ, trong nháy mắt kia y cảm thấy mình có lẽ sẽ không dễ mà ứng phó được.

Ngay sau đó linh cảm của y được chứng thực, cảm giác ghê tởm vì bị đâm như đến tận dạ dày dâng lên. Y nhịn cơn buồn nôn xuống, trong lòng rủa thầm, lần này không biết nên trách ai đây.

Lúc Trì Úc đang phát tiết, Lục Thận Hành còn đang mua bữa sáng. Trong lúc vô tình liếc đến tờ báo trong tay của người trung niên bên cạnh, hình như vừa thấy được mặt của anh hai, hoa mắt rồi à? Hắn vừa tính nhìn lại một chút đã bị Triệu Hằng gọi đến.

“Đến nhanh lên, vừa rồi anh Lưu gọi điện thoại nói phải tăng ca.”

Lục Thận Hành xem như không nghe thấy gì. Sau khi lên xe hắn uống sữa đậu nành ấm, trong lòng cảm thấy có vài chỗ kỳ quái. Lâm thành, sữa đậu nành Vĩnh Hòa, phố Tư Nguyên, những thứ này đều xuất hiện ở thành phố hắn sống, có thể trùng hợp đến vậy sao?

Mốc đường màu lam phía trước cách một lớp kính xe nhảy vào mắt Lục Thận Hành. Những tên đường quen thuộc kia làm hơi thở Lục Thận Hành biến dồn dập chỉ trong nháy mắt.

Hắn quên nuốt sữa đậu nành trong miệng, bị sặc lớn tiếng ho khan, “Dừng xe.”

“Rớt cái gì à?” Triệu Hằng nói, “Nơi này không đỗ được, để tôi xem chút.” Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua người còn ngồi ngẩn ra bên ghế lái phụ.

Xe dừng ở giao lộ, Triệu Hằng vừa muốn hỏi một câu đã thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt quái dị, cứ như là nhìn thấy chuyện gì đó khó tin.

“Đến đường Chung Tú." Lục Thận Hành nhắm mắt lại, nói ra một chuỗi số quen thuộc, “số 376.”

Triệu Hằng quay xe, y gãi gãi mặt. Trông Tằng Diệp kỳ quái thế này, xem ra sáng nay không đến công ty được rồi.

Đường Chung Tú kia chiếm đa phần là biệt thự cao cấp, xanh hóa rất tốt, bụi bẩn trong không khí cũng giảm đi nhiều. Lục Thận Hành trợn tròn mắt, nơi này chẳng thay đổi gì.

“Cậu tới đây xem cái gì vậy?” Triệu Hằng tự hỏi, khi quay sang nhìn Lục Thận Hành trông thấy trước nhà 376 có một con Alaska lông trắng tuyết đang nằm.

“Con chó kia nhìn không nhỏ, cũng phải đến mười ba, mười bốn tuổi rồi.”

“Mười sáu tuổi.” Lục Thận Hành trong mắt hiện lên một tia kích động mang theo vui vẻ.

“Cậu biết à?” Triệu Hằng thuận miệng hỏi.

Tiếng còi ô tô đằng sau vang lên không ngừng, Lục Thận Hành không trả lời Triệu Hằng, hắn sờ điếu thuốc lá, ngón tay khẽ run lên.

Hắn đã trở lại, với một thân phận khác.