Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 43: Tôi làm cha của hai đứa trẻ

Đáng thương

Trong phòng phủ một màu vàng ấm áp, thiếu niên tóc màu hạt dẻ cuộn mình nằm vùi trong chăn bông sọc xanh đen, bờ lưng mềm dẻo ưỡn người cong thành một độ cung.

Ngoài cửa, Lục Thận Hành dùng ánh mắt tối đen không rõ nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó bước lên phía trước, đem bàn tay đặt lên mắt cá chân đang co quắp của cậu nhóc.

Thiếu niên tóc nâu dường như bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân mình đột nhiên run lên, tiếp theo phản kháng kịch liệt. Quay lại liền thấy ánh mắt người đàn ông dịu dàng đi theo tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, có cảm xúc ấm áp nóng bỏng dừng ở mi tâm hắn, giọng nói khàn khàn, "Ngủ ngon."

Khi Lục Thận Hành trở về phòng, cái loại rung động khó quên sớm đã khắc cốt ghi tâm ập vào lòng như sóng triều, hắn xoa mặt, khóe môi không khống chế được giương lên.

Ba đời lại thêm lần nữa, cái loại cảm giác này hắn trải qua vô số lần, cửa cũng không cần sờ thử.

Đối với học sinh cấp hai mà nói, nghỉ đông không những ngắn mà còn chất đống rất nhiều bài tập, học bổ túc, mấy việc này chiếm cứ hết thời gian của bọn họ.

Thi Trường An rất bận, trừ thời gian làm xong bài tập mấy môn văn hóa, thời gian còn lại đều dùng để khóa chặt trên đàn dương cầm.

Mà Thi Trường Nhạc lại một thân nhẹ nhàng, cậu phát hiện ánh mắt của ba nhìn cậu khác so với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ, chuyên chú như chỉ nhìn thấy có cậu, không chứa thứ gì khác, cậu rất thích.

"Ba, hôm nay ba có rảnh không? Ba đi trượt tuyết với con nha?"

Lục Thận Hành từ trên tờ báo ngẩng đầu lên, "Được."

Thi Trường An đi xuống lầu, bước chân chợt dừng lại, rất nhanh đã bước tiếp, cậu đổi giày xong, lúc mở cửa nói, "Ba ơi, con ra ngoài đây."

Nhìn đứa trẻ tóc đen đang nhìn mình chằm chằm, Lục Thận Hành vừa muốn nói điều gì đó đã bị Thi Trường Nhạc kéo đi xem mấy mục xe đua trên tạp chí, giống như đã quên mất cái gì, nhưng hắn nhớ không ra.

Quản gia đứng phía sau do dự không biết có nên nói ra không. Hôm nay là ngày đầu tiên đại thiếu gia tham gia thi đấu, tối hôm qua không phải cậu chủ vừa mới đồng ý đi sao?

"Bác Trương, con hơi khát." Thi Trường Nhạc dài giọng, "Bác lấy cho con ly nước trái cây với."

Quản gia thở dài, vội vàng qua phòng bếp chuẩn bị nước trái cây cho cậu.

Bên ngoài tuyết lớn che trời lấp đất. Thi Trường An híp mắt, bông tuyết đậu trên lông mi, nặng nề lại có chút ướŧ áŧ, cậu chớp chớp mắt, tầm nhìn mơ hồ đi nhiều.

Cuộc thi dương cầm lớn "Star Music Cup" vào kỳ nghỉ đông năm nay thu hút sự chú ý của đông đảo học sinh. Học sinh được chọn hôm nay cũng khó tránh được có chút bồn chồn, người nhà lại càng bồn chồn hơn cả bọn họ.

Thường thấy chính là cha mẹ xin nghỉ làm cùng con đi đến, số ít còn có ông bà nội ngoại, cô chú quây quanh một đứa học sinh như cái tổ ong. Thi Trường An chỉ có một mình một người, giáo viên kỳ quái hỏi, "Trường An, người nhà của trò không đến à?"

Thi Trường An lắc đầu, sau lưng cậu có một trận gió thổi từ xa tới gần, hơi thở dồn dập dán vào sau cổ, "Tới rồi!"

"Xin chào cô giáo xinh đẹp, tôi là anh trai của Trường An." Hoàng Quát một đường chạy tới nháy nháy mắt với Thi Trường An, "Anh hai tới cổ vũ em."

Thi Trường An nhìn cậu ta vẫn còn thở dốc, khóe miệng run rẩy nói, "Ông nhỏ hơn tôi hai tháng lẻ chín ngày."

Coi như thằng nhóc ông còn lương tâm đấy, còn nhớ sinh nhật anh đây. Hoàng Quát vui vẻ nhếch môi, trượng nghĩa ôm bả vai Thi Trường An, "Ông nhìn mấy tuyển thủ dự thi đó coi, rồi nhìn lại mình coi, thật là đáng thương. Bọn mình ngồi cùng bàn từ tiểu học đến bây giờ, dựa vào cái này, như thế nào cũng nên tới có đúng không."

Thi Trường An khẽ nhấc mi, đáng thương? Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy mấy từ này từ miệng Hoàng Quát. Cậu không bệnh không tai, ăn được ngủ được, có thể tự làm chuyện mình muốn, không thích thì không cần phí thời gian tinh lực, có ước mơ thì kiên trì, không phải lo lắng vấn đề sinh hoạt, có cái gì đáng thương?

"Trường An! Nhanh đi chuẩn bị đi!" Giáo viên đi tới thúc giục, "Đến lượt trò ngay đấy."

Thi Trường An mặc tây trang màu trắng, đầu tóc đen nhánh nhu thuận buông nhẹ quanh cổ, khuôn mặt và hàng lông mày tinh xảo toát lên vẻ bình tĩnh.

Hoàng Quát đứng như tượng phật lớn giữ cửa tấm tắc hai tiếng, "Trường An, ông soái vãi." Cậu ta ôm tay cười đầy soái khí, "Hầy, so với anh đây vẫn kém hơn một chút."

"Đúng vậy, ông đẹp muốn bay ra ngoài vũ trụ." Trêu chọc một câu, Thi Trường An lấy di động từ trong ba lô ra, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn này, mày cậu khẽ cau lại.

Giọng nói rõ ràng của người chủ trì vang lên, báo thí sinh tiếp theo chuẩn bị.

Thi Trường An ngồi trước đàn dương cầm, vô thức quét tầm mắt quanh thính phòng. Cậu thu cảm xúc mất mát lại, đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc từ đầu ngón tay chảy xuôi ra ngoài.

Hoàng Quát nhìn thân ảnh ưu nhã lại thong dong trên sân khấu, cậu ta có thể vỗ ngực khoe khoang với mọi người, xem đi, đây là anh em của tôi.

Giai điệu mượt mà phiêu đãng trong hội trường, Có lúc cao vυ't nồng nàn, lúc lại nhẹ nhàng êm ái. Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Thi Trường An đứng dậy cúi chào rồi rời đi trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Hoàng Quát chờ ở đó dựng ngón tay cái, "Quá đỉnh!"

Thi Trường An lấy khăn giấy ướt lau mặt, cậu đột nhiên hỏi, "Hoàng Quát, trên người ông có cái gì ăn không?"

"Đừng nói buổi sáng ông không ăn cái gì đấy nhá? " Hoàng Quát tức giận trừng lớn mắt, nói, "Dạ dày không khỏe cũng vừa lắm."

Tuy là nói như vậy, xong cậu ta lại nhanh chóng chạy đi, lúc trở về đưa bánh mì và nước suối cho Thi Trường An, "Còn may, ban sáng tôi bỏ vài xu vào túi."

"Ngày mai bao ông ăn cơm." Thi Trường An gặm miếng bánh mì, đầu lưỡi cuốn đậu trên bánh đi.

"Này, ông nói đấy nhá." Hoàng Quát xoa xoa vết chai dày trên tay, "Trường An, từ lúc mới quen tới bây giờ, ông đúng là cái gì cũng không thèm quan tâm."

"Hồi đó không có." Giọng Thi Trường An mơ hồ không rõ nhưng Hoàn Quát vẫn nghe ra, vẻ mặt cậu ta tò mò, "Bây giờ có?"

Thi Trường An vùi đầu ăn nốt miếng bánh cuối cùng, cậu vặn nắp chai uống ngụm nước, giọng điệu súc tích rõ ràng, "Đúng vậy."

"..." Hoàng Quát nuốt khan, "Tôi mà hỏi ông, ông cũng không nói có phải không?"

"Thông minh." Thi Trường An mỉm cười.

Hoàng Quát trợn trắng mắt, lấy đồng xu cuối cùng ra chơi, chờ kết quả thi đấu với Thi Trường An, mở miệng nói một câu, "Bài tập một chữ tôi cũng chưa viết, trông cậy vào ông đấy."

"Tôi cũng chưa..." Thi Trường An nói chưa dứt lời điện thoại đã reo lên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Thi đấu thế nào?"

Thi Trường An ngẩn người, "Cũng được ạ."

Lục Thận Hành vốn đã đang trên đường, hắn chuyển tay lái, "Ba đi đón con."

"Dạ." Khóe miệng Thi Trường An cong cong.

"Ba ông tới?" Hoảng Quát nhảy lên tại chỗ, "Này Trường An, ông thấy kiểu tóc của tôi như nào?"

Thi Trường An liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Chẳng ra gì."

Hoàng Quát lập tức quay lưng đi qua cái kính lớn trên xe máy, cẩn thận soi gương, "Lần trước gặp hình như ba ông có ấn tượng tốt với tôi."

Từ 10 giờ sáng đến tốt mịt, điện thoại không hề đổ chuông, liên lạc cũng không được.

Thi Trường An ngồi trên bệ đá bồn hoa, khuôn mặt nhìn không rõ dưới ánh đèn mờ ảo.

Gạt ngón tay bị cắn lung tung xuống, Hoàng Quát nghiến răng nghiến lợi, "Trường An, bây giờ tôi phải về nhà, bằng không thái hậu nương nương nhà tôi sốt ruột chết mất."

"Ngày mai tôi gọi cho ông." Thi Trường An nói.

Hoàng Quát chạy đi vài bước lại quay đầu lại, không yên tâm nói, "Trường An, ba ông quên cái chắc rồi đấy, ông mau bắt xe về nhà đi."

Thi Trường An mím môi, lộ ra vẻ cố chấp mà chính mình cũng không hề biết.

Một chùm sáng từ xa chiếu đến, bóng đen xẹt qua trước mắt Thi Trường An. Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo bị đông cứng.

Lục Thận Hành mở cửa xe đi xuống, ánh mắt tìm thấy thiếu niên, hắn cho rằng đứa nhỏ đang khóc, bước chân bất giác nhanh hơn, "Ba có việc nên đến muộn."

Thi Trường An đứng dậy, "Không sao ạ."

"Ba đói bụng rồi, mang con đi ăn." Lục Thận Hành vươn tay luồn dưới nách Thi Trường An, bế cậu lên, ma xui quỷ khiến đi giải thích, "Trường Nhạc nó ăn đồ hỏng nên bụng không thoải mái."

Đêm đông giá rét, đầy đầu Thi Trường An đều là cái ôm ấm áp đột ngột này, so với tưởng tượng của cậu còn ấm dáp, dày rộng hơn.

So với bên ngoài vừa ướt vừa lạnh, nhà hàng ấm áp hơn quá nhiều. Lục Thận Hành cởϊ áσ khoác vắt lên lưng ghế, gọi cơm và vài món ăn, hôm nay hắn quên Thi Trường An thi đấu thật, lúc sau nhớ tới thì đúng lúc Thi Trường Nhạc lại có chuyện, làm dạ dày của hắn đói đến trào đầy axit.

Đứa nhỏ ngồi đối diện cúi đầu, hằng mi dài cong vυ't tạo thành bóng che bên dưới, trên người toát ra hơi thở an tĩnh nội liễm.

Một cảm giác quen thuộc vô cớ xuất hiện rồi lởn vởn trong lòng hắn. Lục Thận Hành không biết vì sao mà hoài nghi sự phát hiện ngày hôm đó của hắn. Trên đường về cảm giác quen thuộc này ngày càng mạnh, từ hôm đó hắn bắt đầu âm thầm để ý, càng ngày càng cảm thấy kết quả hoàn toàn ngược lại với những gì mắt thường nhìn thấy.

Lục Thận Hành đi qua sofa, sờ sờ Thi Trường Nhạc đang nằm đó, tay cọ qua mắt cá nhân của cậu, "Con không có cảm giác gì sao?"

Ăn xong lát khoai tây chiên, Thi Trường Nhạc mỉm cười gật đầu, "Có ạ." Cậu chỉ chỉ một chỗ trên mắt cá chân, bĩu môi nói, "Ba, chỗ này có vết sưng đỏ này, không biết có phải con bị bọ cắn hay không, ngứa quá trời."

Trước khi nói được ba chữ, người trước mặt cũng đã đi mất.

Thi Trường Nhạc lo lắng chạy vào phòng, "Anh, hình như ba giận rồi, anh đi xem một chút được không? Em sợ bị ba mắng." Cậu ta thấy Thi Trường An không phản ứng gì, liền bực dọc cướp quyển truyện tranh trên tay đối phương, "Anh, anh có nghe em nói hay không vậy?"

Thi Trường An nhấc mi mắt, "Trường Nhạc, trả truyện cho anh."

Không biết tại sao, Thi Trường Nhạc đột nhiên sợ hãi. Cậu ta nắm chặt truyện tranh trong tay làm nó nhăn nhúm, quăng mạnh lên bàn, "Trả anh đấy!"

Thi Trường An vuốt phẳng nếp nhăn trên truyện rồi cất vào trong ngăn kéo, trầm mặc mở cửa đi ra ngoài.

Thi Trường Nhạc đứng tại chỗ hơi chột dạ, anh vừa rồi bị sao thế? Kỳ quái như vậy, không phải chỉ là quyển truyện tranh thôi à?

Thi Trường An xuống lầu hai, dừng nửa bước trước cửa phòng rồi giơ tay gõ vài cái, đi vào, mùi thuốc lá bên trong làm cậu nhíu mày.

"Ba ơi, ba không vui sao?" Thi Trường An nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói, "Con cũng thấy không vui."

Lục Thận Hành chỉ hút thuốc, nhíu mày không nói gì.

"Nobita lại không làm kiểm tra đạt yêu cầu." Thi Trường An bất lực nói, "Quá ngu ngốc."

Lục Thận Hành bị vẻ mặt của cậu làm cho dở khóc dở cười, khói mù trên mặt cũng theo đó tan đi rất nhiều, hắn dụi tắt tàn thuốc, thở phào nhẹ nhõm.

"Ba muốn ăn kimchi và bánh bao con làm."

Thi Trường An sửng sốt, sau đó mỉm cười, "Bây giờ con đi làm ngay."