Còn muốn chạy?
Sau một đêm mưa to, đường núi trở nên lầy lội gồ ghề, giọt nước tích lại nhỏ xuống trên mái hiên, gà gáy, chó sủa từng tiếng. Người đàn ông nằm trong nhà giương hai tay hai chân, hai mắt nhìn chằm chằm xà nhà.
Sự việc phát sinh ở hai thế giới trước đều đã nhớ hết, những hình ảnh đó cứ tới tới lui lui biến hóa không ngừng trong đầu hắn, bực bội vô cùng.
Thế giới đầu tiên hắn chứng kiến Tân Lương chết trước mộ, thế giới thứ hai hắn chết trong tay Thẩm Thành.
Quá khứ không tan biến như mây khói, ngược lại rõ ràng trước sau như một.
Lục Thận Hành gãi gãi da đầu, vẻ mặt âm trầm hỏi, "Không phải đã xóa bỏ rồi sao? Vì sao lại còn ở đó?"
"Ting, hệ thống đang khởi động lại."
Lục Thận Hành, "..."
Tiếng gõ cửa vang lên, "Anh Trình, anh rời giường chưa? Em làm bữa sáng cho anh rồi này."
Lục Thận Hành không lên tiếng, hắn ăn các cảm xúc rối loạn no rồi, hiện tại rất cần yên tĩnh.
"Anh Trình! Em ra ruộng xả nước trước."
Tiếng bước chân dần trở nên mơ hồ, Lục Thận Hành sờ đến hộp thuốc, châm điếu thuốc cuối cùng, trong khoang miệng tràn ngập hương vị nicotin làm hắn tỉnh táo hơn.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua.
Không phải chưa từng có mộng xuân, nhưng lúc đó lại đặc biệt chân thật, đặc biệt sướиɠ, còn đặc biệt...đau.
Có thể làm hắn có cảm giác này chỉ có hai người, là mơ thấy Tân Lương và Thẩm Thành?
Lục Thận Hành kéo qυầи ɭóŧ ra, nhét tay vào sờ thử, ngay sau đó biểu tình trên mặt hắn trở nên quỷ dị, cái chỗ đó quá khô ráo, không hề dính ướt một chút nào.
Hắn cúi đầu nhìn, vẫn là qυầи ɭóŧ màu đen hắn mặc trước khi đi ngủ, chẳng qua trên đó còn có mùi nước khử trùng.
Lục Thận Hành từ trên giường gỗ nhảy dựng lên, cúc hoa linh và hạo hoa đã thiếu mất hai cái?
Đột nhiên hắn nheo mắt lại, nhặt một vật nhỏ kẹt trong kẽ giường. Kết cấu bằng nhựa dày, hắn đưa lên mũi ngửi, có mùi táo thơm nhẹ.
Đêm qua không phải là một giấc mơ.
Lục Thận Hành nhảy khỏi giường, cẩn thận tìm kiếm trong căn phòng rộng rãi, phát hiện cả mép lẫn góc giường đều không có một hạt bụi, tựa như đêm qua có quỷ vào quét nhà cho hắn.
Quỷ thì chắc chắn là không có.
Lục Thận Hành kéo ghế ra ngồi lên, cố gắng nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, lại phát hiện mình chỉ nhớ được duy nhất đôi tay và những tiếng rêи ɾỉ hổn hển không ngừng bên tai.
Đưa tay sờ sờ mặt bàn, Lục Thận Hành híp mắt, người hắn biết sống quá mức sạch sẽ chỉ có một.
Mặc quần vào lại xem như chưa có gì xảy ra, quá tiêu sái.
Lục Thận Hành bóp nát tàn thuốc, cười lạnh hai tiếng.
Trở lại thành phố T, Lục Thận Hành đến nhà Trình Thiên Đạo, gọn gàng dứt khoát hỏi, "Trình Tự về nước rồi có phải không?"
Trình Thiên Đạo khó hiểu nói, "Không có, hôm qua anh mới gọi điện qua cho nó đây."
Lục Thận Hành không nói gì, lên phòng Trình Tự nhìn một vòng.
"Chú bảy, xảy ra chuyện gì vậy?" Trình Thiên Đạo cảm thấy có gì đó không bình thường.
"Không có việc gì." Lục Thận Hành nán lại không lâu rồi rời đi.
Trình Thiên Đạo càng nghĩ càng bất an, ông đi tìm bạn đời của mình, như muốn được trấn an.
Phương Vấn vỗ vỗ mu bàn tay ông, "Tiểu Tự đã là người trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vì của mình, còn chuyện chú bảy..."
Bà không nói gì thêm, đối phương đã hứa rồi.
Lục Thận Hành gọi điện thoại, thư ký đầu bên kia nhanh chóng tra được thứ hắn muốn, Trình Tự đáp chuyến bay muộn nhất về Trung Quốc, cũng không có thông tin ghi chép việc cậu trở về.
Người vẫn còn ở trong nước, không biết đã trốn đi đâu, giống như đứa nhỏ làm sai sợ bị người lớn bắt được vậy.
"Tùy tiện tìm cái lý do gì đó tung tin ra, đại loại như tôi bị xe đυ.ng, bị hành hung, ngộ độc thực phẩm, cái gì cũng được." Lục Thận Hành nhíu mày phân phó, "Bao gồm cả việc tôi nằm viện."
Thư ký kinh hãi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế da, Trình tổng, anh có khỏe không?
"Cho cô mười phút." Lục Thận Hành giơ tay xem đồng hồ, lạnh giọng nói.
Thư ký lập tức đạp giày cao gót hoang mang rối loạn đi ra ngoài, ba bước hợp thành hai.
Đến bệnh viện, Lục Thận Hành chắp tay ngồi trên ghế, mí mắt nhắm nghiền, thản nhiên như thợ săn đã giăng sẵn bẫy đợi con mồi.
3 rưỡi chiều, cửa phòng bệnh từ bên ngoài nhẹ nhàng mở ra, ở cửa xuất hiện bóng dáng thanh niên, nhìn thấy người đàn ông trên ghế, sầu lo trong mắt ngay lập tức hóa thành kinh ngạc.
"Không ở nước ngoài, con lại ở đây làm cái gì?" Lục Thận Hành nhìn thiếu niên đang sững sờ, hắn nhướng mày. Tóc nhuộn đen rồi, trông ngoan ngoãn hơn nhiều.
Trình Tự biết mình trúng kế, quay đầu bỏ chạy, nghe giọng nói trào phúng của người đàn ông truyền ra từ phía sau, "Không phải con nên nói với chú nhỏ mấy câu sao? Tỷ như tối hôm qua ngủ có ngon không, thân thể thế nào rồi?"
Eo Trần Tự như phản xạ có điều kiện mà đau nhức, bước chân càng nhanh.
"Còn muốn chạy?" Lục Thận Hành kẹp lấy cổ tay Trình Tự, đầu gối dùng sức đẩy vào chỗ khớp xương kia, ấn cậu trên tường, trở tay kéo quần cậu xuống.
Mông Trần Tự chợt lạnh, mặt đỏ tai hồng trong tức khắc, "Buông ra!"
Khóe miệng Lục Thận Hành giần giật, cánh cửa đặc trưng do cùng một nhà sản xuất làm ra đã giải thích tất cả.