Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 29: Có ngày trở thành nhà giàu mới nổi

Bệnh sạch sẽ.

Bang một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại làm màng nhĩ Lục Thận Hành tê rần. Cái tính tính này, thật sự xem bản thân như bảo bối.

Giữa trưa có một thân thể cao gầy mặc bộ đồ thể thao xanh duỗi chân dài tiến vào, cậu tháo tai nghe xuống, mặt mày trong sáng.

"Chú nhỏ."

Lục Thận Hành nhướng mày, con nuôi của Trình Thiên Đạo, Trình Tự, có năng khiếu trong kiến trúc. Trong nguyên tác có rất ít chỗ cho người này, chỉ biết tương lai cậu ta sẽ gặp hái vô vàn thành tựu trong sự nghiệp.

Hắn ừ một tiếng.

Trình Tự chỉnh giường cao lên, lại đi ấn cái nút hai bên giường, cầm hộp giữ nhiệt trong tay đặt lên bàn nhỏ, duổi tay ra vặn mở nắp hộp.

Bàn tay trắng nõn, khớp xương thon dài, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ, phối hợp với động tác đâu vào đấy tạo nên cảnh đẹp ý vui.

Lúc lấy cháo bị tràn ra một ít, Trình Tự nhăn mày, từ trong túi lấy khăn giất ra chùi chùi tay.

Lục Thận Hành nhìn Trình Tự lau một lần lại một lần, khóe mắt hắn co giật, khi người kia đã muốn lau đến lần thứ ba, hắn chậm rì rì nói, "Bên tay trái của con có toilet."

Cơ hồ lời nói hắn vừa buông ra Trính Tự đã xoay người rời đi, khi đi ra bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Chú nhỏ, có việc gì cứ kêu con."

Trình Tự ngồi xuống ghế bên cạnh, đeo tai nghe lên, cúi đầu khép mắt, đường cong bên mặt sạch sẽ rõ ràng.

Ánh mặt trời tươi đẹp từ cửa sổ chiếu vào, từ sau lưng Trình Tự hướng đến Thẩm Thành, ấm áp.

Chén cháo trắng chỉ còn một nửa, Lục Thận Hành lau lau miệng, "Trình Tự."

Không phản ứng, hắn cất cao giọng lại kêu thêm một tiếng.

Trình đại thiếu gia rốt cuộc cũng lười nhác giương mắt, cậu gỡ xuống một bên tai nghe, ánh mắt dò hỏi.

"Giúp chú lấy cái bô." Lục Thận Hành nghĩ nghĩ, "Hẳn là ở dưới gầm giường, con tìm giúp chú đi."

Trên mặt Trình Tự nổi lên tia biến hóa, che giấu để không giật mình, "Cái gì?"

"Bô nướ© ŧıểυ." Lục Thận Hành nói.

"Con đi kêu hộ lí." Trình Tự nói xong liền quay đầu, chưa đi được nửa bước đã nghe giọng cười trầm thấp có lỗi của người đàn ông, "Chờ không được."

Độ ấm trong phòng bệnh chợt giảm xuống, hai chú cháu ngày thường không nhìn đến nhau giờ lại bốn mắt đối diện, bất động thanh sắc.

"Đệt!" Nhỏ tiếng chửi, Lục Thận Hành dùng tay cố sức đi túm quần, trán hắn đổ mồ hôi, hẳn là không nhin được nữa, cứ đà này thì đái dầm đến nơi, "Mau giúp chú đi."

Trình Tự mím chặt môi gấp bàn nhỏ lại, lấy ra cái bô nướ© ŧıểυ, cong lưng duỗi tay ra. Cậu nghiêng đầu sang một bên, tóc màu sợi đay trên trán quét xuống, che khuất cảm xúc quay cuồng trong con ngươi đen láy.

Lục Thận Hành thấy cậu cứng đờ bất động, không kiên nhẫn nói, "Mang lại đây đi."

Mùi nước thuốc và hơi thở nam tính đan xen ùa vào hô hấp, lui không thể được. Gân xanh trên trán Trình Tự ẩn hiện, bên tai vang lên tiếng nước, giống như có một nghìn con kiến đang bò lên cái tay cầm bô của cậu. Từ cánh tay đến nửa người trên đều nôi một tầng da gà.

Lục Thận Hành vui suống huýt sáo, trong mũi phát ra âm thanh thoải mái. Trình Tự lập tức nhào vào toilet, hận không thể cạo rửa một tầng da xuống.

Lục Thận Hành nằm trên giường thấy cánh tay của thanh niên đỏ bừng lên. Hắn nhìn thôi cũng cảm thấy đau, "Trở về đi."

Thuận miệng đáp lại, Trình Tự cầm theo hộp giữ nhiệt, trên mặt không lộ ra sơ hở nhưng bước chân nện bước nhanh hơn đã bóc trần tâm trạng bực bội, một khắc cũng không muốn ở lại thêm.

Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, Trình Tự lấy di động đang rung ra, "Ba."

Đầu kia Trình Thiên Đạo vừa họp xong, không yên tâm hỏi, "Con trai, chú nhỏ con giữa trưa ăn nhiều không?"

Tránh đi chiếc xe máy phía trước, Trình Tự ra gốc cây đứng, "Con thấy chú ăn uống khá tốt."

"Vậy được rồi." Trình Thiên Đạo bỏ hai chân đang vắt chéo xuống, "Buổi sáng chú nói với ba về sau không lui tới chỗ thằng nhỏ Lạc Dương kia nữa."

"Lời này ba cũng tin?" Trình Tự cười nhạt.

Trình Thiên Đạo nghe ra ý xem thường trong lời nói của Trình Tự, ông thở dài, "Hãy chờ xem, thật hay giả sớm muộn cũng biết."

Treo máy, Trình Tự đứng dưới gốc cây một chốc. Cậu đút tay vào túi, đi hướng tới bãi đỗ xe. Ông chú già kia xem Lạc Dương như mạng mình, mê thằng nhóc đó như thuốc phiện, làm sao có thể buông tay.

Ngày cuối tuần, Trình Thiên Đạo gọi con trai từ ổ chăn dậy, thúc giục cậu đi bệnh viện. Thanh niên cào cào đầu tóc lộn xộn, "Ba, chú hai bọn họ đều bận sao?"

Biết suy nghĩ của cậu, Trình Thiên Đạo nhăn mày, nói lời y như dự đoán, "Ba con là anh cả, huynh trưởng như cha."

"Phải là mọi người đều nghĩ như thế mới được." Trình Tự ném xuống một câu liền đi đánh răng rửa mặt.

Những lời này gợi lên tâm sự của Trình Thiên Đạo, bọn họ có bảy anh em, quá khứ ăn khổ đều sát vai bên nhau, những ngày tốt đẹp về sau ngược lại biến anh em xa cách, thật thật giả giả khó nhận ra.

Sau 8 giờ, mặt trời chói chang. Trình Tự tùy ý mặc một chiếc áo thun vàng nhạt phối với quần hưu nhàn, đeo ba lô đạp xe đến bệnh viện. Cậu đỗ xe vào bãi, từ trong ba lô rút ra một chiếc khăn lau tay, sau đó gọi điện thoại.

"Đàn chị, xin lỗi, sáng nay em đột nhiên có việc, không thể nào đến công ty của chị được."

"Không sao, hôm nay vừa vặn chị cũng có dự định khác." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười thanh thúy, "Lần sau có cơ hội nhất định phải tới, mấy đồng nghiệp của chị đều rất muốn gặp em."

"Được." Trình Tự nhẹ nhướng mày, thất vọng lộ rõ ra như vậy, không hiểu được chị gái kia vì cái gì lại cứ khẩu thị tâm phi.

Tại khu bệnh viện nội trú, mấy hộ sĩ đứng tụ lại nói chuyện, nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đi bên này đều khi nhịn được nhìn nhiều hai cái.

Trình Tự đứng trước cửa, động tác gõ cửa cứng lại, bên trong truyền ra âm thanh mềm nhẹ, "Thất gia, lực đạo thế này đã vừa chưa?"

Ngay sau đó cậu nghe được giọng ra lệnh của người đàn ông, "Nhẹ chút, xuống dưới."

Trình Tự buông tay, vừa muốn rời đi cửa đã mở ra, chàng trai trẻ tuổi đi ra trên mặt còn treo uể oải và mạt đỏ ửng chưa tan.

Phát hiện có ánh mắt nhìn đến, người cũng xấu hổ cúi đầu đi mất.

Trình Tự đi vào, theo bản năng nhìn rác rưởi trong sọt, chăn, đồ bệnh nhân của ông chú già, quần, từng thứ đều nhìn qua một lần. Cậu bị hành động chình mình cũng không thể hiểu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới, nhất định đã ăn no căng rồi.

Lục Thận Hành vẫn còn thấy khó chịu, nói với Trình Tự, "Con tới đúng lúc đấy, sau lưng chú ngứa, lại giúp chú gãi đi."

Trình Tự bị giọng nói không cho cự tuyệt của hắn chọc tức, bạnh cằm làm ra vẻ mặt, "Nhà ngươi cho rằng mình là ai?" Bộ dáng để ngoài tai lời nói của hắn.

Lục Thận Hành cho đáp án, "Ta là chú nhỏ của con."

Mặt trời mọc hướng Tây, Trình Tự xốc xốc mí mắt, "Vậy như thế nào lại để hộ sĩ đi rồi?"

"Tên đó quản không được tay của mình." Lục Thận Hành cười lạnh, "Chú nhỏ con thích đàn ông, nhưng không đến mức thấy một người liền chơi một người."

Sau khi nói một cách vô cùng tự nhiên, Lục Thận Hành đầy mặt kinh ngạc, cái kiểu ăn nói này...Từ khi nào mình đã lão gay rồi? Vì cái gì một chút hắn cũng không biết?

Trình Tự cũng không lấy làm lạ, người này bất động sản dưới danh nghĩa nhiều vô cùng, sinh hoạt luôn điệu cao, lại thích khoe khoang mặc vàng đeo bạc mọi lúc mọi nơi, sợ người ta không biết hắn có tiền. Kiểu gì chẳng có một đống người muốn trèo lên giường người này.

Nhưng có Lạc Dương ở đó, những người khác chỉ có thể đứng ở xa xem phân.

"Trái, qua trái, chính là chỗ đó, mạnh chút đi." Lục Thận Hành nửa híp mắt, đúng là tay cầm cọ vẽ gãi đã ngứa hơn người bình thường.

Ngón tay di chuyển trên lưng ông chú già, cái kiểu da thịt ma sát da thịt truyền từ đầu ngón tay đến này làm da đầu cậu tê dại, Trình Tự cảm thấy bản thân lát nửa có thể qua thần kinh khám luôn rồi.

Trên đường về, Trình Tự suýt chút nữa thì lao xe đạp xuống mương. Về sau vô luận Trình Thiên Đạo có nói thế nào cậu cũng không đến bệnh viện.

Mãi cho đến khi Lục Thận Hành xuất viện, Lạc Dương cũng chưa từng xuất hiện, vẫn còn giống như trước kia chờ người tới cửa ăn nói khép nép mà dỗ dành mình.