Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 22: Ah, lời này chính mình cũng xấu hổ không dám nói ra

Edit: Jena

Chưa beta

Chương 22: Ah, lời này chính mình cũng xấu hổ không dám nói ra.

Chín giờ tối, Dư Hi Dương còn chưa chuẩn bị đi ra ngoài, Chu Tiểu Châu đã gọi điện thoại thúc giục cậu.

Dư Hi Dương có thể cảm nhận được tâm hồn nhiều chuyện đang hừng hực khí thế của cậu ta qua màn hình điện thoại.

Cậu đi qua cầu nối giữa hai ký túc xá, vừa gõ cửa ký túc xá của Chu Tiểu Châu, Chu Tiểu Châu đã lon ton chạy ra, trực tiếp kéo cậu vào phòng.

Dư Hi Dương bước vào cửa liền thấy giữa phòng có một bàn cà phê nhỏ, trên bàn cà phê là một đĩa khoai tây chiên mới chiên, một vài đĩa đồ kho ăn nhẹ, hẳn là còn lại sau buổi ăn chơi lúc chiều và một đĩa đậu phộng đã bóc vỏ.

Tư thế này rất thích hợp để nói chuyện bát quái, nhưng Dư Hi Dương lại cảm thấy không nói nên lời.

Chu Tiểu Châu bước vào với hai chai cocktail lấy từ tủ lạnh trong phòng ăn nhỏ của ký túc xá, nói: "Ngồi đi, đừng khách khí."

Sau khi ngồi xuống, Chu Tiểu Châu mở nắp chai, "Tôi xem cậu hình như không quá thích bia nên liền mua loại này."

"Tôi đều có thể. "Dư Hi Dương nói.

Hai người ngồi xếp bằng trên thảm dưới đất, Dư Hi Dương không khách khí ăn uống, bắt đầu hạ đũa xuống. Chu Tiểu Châu ho khan hai tiếng, nhắc nhở: "Là kêu cậu đến để ăn à? Vào chuyện chính được chưa?"

"Ăn đi" Dư Hi Dương vừa lẩm bẩm vừa nhai một miếng cổ vịt nhỏ.

Chu Tiểu Châu đứng thẳng thu hồi đũa, "Không muốn nói thì đừng nghĩ đến chuyện ăn."

Dư Hi Dương chậm rãi nuốt xuống, sắp xếp ngôn ngữ, sau đó nói: "Chính là đột nhiên phân hoá, sau đó vừa vặn độ tương xứng với hắn khá cao."

"Tôi biết điều này, tin tức tố của nam thần thuộc loại có độ tương xứng từ một phía khá cao với đại đa số O. Đây cũng là một trong những đặc điểm của A mạnh," Chu Tiểu Châu thở dài nói: "Nhưng để song hướng tương xứng thì số O đó lại rất ít, cậu thật đúng là có mệnh!"

Dư Hi Dương nói, "Hắn không cần ta tin tức tố, làm sao có thể coi là song hướng tương xứng được?"

Khi hỏi câu này, nhìn cậu không có xíu gì là thông suốt, Chu Tiểu Châu hận không thể rèn sắt thành thép, "Hắn đã chủ động giúp đỡ cậu, nguyện ý đến gần cậu khi cậu phát tình, bị tin tức tố của cậu bao vây, cái này không phải rõ ràng rồi sao? Người ta không có nghĩa vụ phải giúp cậu. "

Dư Hi Dương nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý, nhưng cậu lại cảm thấy kỳ quái.

Hôm nay Chu Tiểu Châu chuẩn bị một bụng lời nói muốn hỏi cậu, chưa cho cậu nhiều thời gian để nghĩ, cười hì hì hỏi tiếp: "Có thể tiết lộ hắn đã giúp cậu như thế nào không? Cậu cho hắn cắn tuyến thể?"

Sau khi nghe lời này, Dư Hi Dương không được tự nhiên sờ gáy sau cổ, "Không, cần cái đó làm gì? Tôi chỉ cần ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn là được."

"Đơn giản vậy thôi?" Chu Tiểu Châu ngạc nhiên hỏi, cậu ta sờ sờ cằm rồi nói, "Chỉ cần ngửi thôi đã có thể an tâm, vậy thì độ tương xứng của cậu đối với hắn chắc hẳn đã vượt 95%."

Dư Hi Dương từ chối cho ý kiến, bưng chai lên nhấp một ngụm, "Vậy thì làm sao biết được hắn đối với tôi là bao nhiêu?"

Chu Tiểu Châu nghe xong câu hỏi này càng cao hứng hơn, điều chỉnh lại vị trí ngồi, cười đến xấu xa, vừa thấy như là đang nghẹn lại thủ đoạn rất độc địa.

"Dừng," Dư Hi Dương nhìn vẻ mặt của cậu ta mà nổi da gà, "Đừng nói nữa, chắc chắn không phải chuyện tốt."

Chu Tiểu Châu không phải đèn cạn dầu, mặc kệ lời nói của cậu, "Chuyện này không dễ dàng sao, nhìn biểu hiện của hắn trong kỳ xao động, vấn đề là làm thế nào để gợi lên kỳ xao động của hắn? "

"Tôi làm sao gợi... à không, làm sao muốn chuyện này? "

Chu Tiểu Châu: "Cậu không thích hắn?"

Xem chuyện tốt lành cậu ta nói, cũng không biết Chu Tiểu Châu não bổ đến đâu, Dư Hi Dương nhìn cậu ta bất lực," Tiểu Châu à, cho đến bây giờ, những gì tôi nói, những việc tôi làm có cái nào chứng mình là tôi thích hắn?"

Chu Tiểu Châu nhàn nhạt đáp: "Bằng không cậu ở đây làm gì, cậu rất rảnh? Không có việc gì chạy đến chỉ để nói cho tôi Tần Lãm làm này kia với cậu? "

"Đó không phải là do hắn làm phiền tôi sao?" Dư Hi Dương nói ra suy nghĩ của mình: "Đêm hôm qua, sau khi ngẫm lại, hắn làm như vậy, như thế nào lại giống như cặp đôi cùng nhau đút nhau ăn cơm?"

Vừa nói xong, Dư Hi Dương liền nhớ tới mục đích đi tìm Chu Tiểu Châu, "A, đúng rồi, tôi chỉ là muốn hỏi cậu, cậu cho rằng Tần Lãm đối với tôi sao?"

Ah, lời này chính mình cũng xấu hổ không dám nói ra.

Chu Tiểu Châu không trả lời câu hỏi của cậu mà thay vào đó, tóm lấy những gì cậu vừa nói, "Cậu phủ định chuyện thích hắn, ngữ khí khí nhắc tới hắn cũng hoang mang, ít nhất chứng mình được thật ra cậu cũng không rõ ràng. Chú ý đến chi tiết, Dương Dương."

Dư Hi Dương không nói nên lời, có lẽ không thể câu thông với Chu Tiểu Châu được nữa, đành nghẹn ngào uống thêm vài ngụm cocktail.

Nhìn chai rượu của cậu đã thấy đáy, Chu Tiểu Châu đi ra ngoài mang thêm vài chai, ngồi xuống thuận tay cho cậu một chai, "Tôi có chủ ý, không phải thi cuối kỳ sao? Đêm mai tìm Tần Lãm giúp chúng ta ôn bài, tôi sẽ xuất ra hoả nhãn kim tinh cùng với kinh nghiệm phong phú của mình phân tích cho cậu. "

Dư Hi Dương chính mình cũng không có cách nào, liền nghe cậu ta an bài.

Lúc này, điện thoại di động của Chu Tiểu Châu reo lên, Dư Hi Dương thấy cậu ta không muốn trả lời, dùng ánh mắt hỏi cậu, thần sắc già nua Chu Tiểu Châu nói, " Đối tượng mà tôi đang nhắm tới, không cần gấp gáp nghe, đừng làm người ta nghĩ mình cả ngày không có chuyện gì làm, liền bắt máy sẽ giống như mình cả ngày chờ hắn."

Sau khi cậu ta nói xong, âm thanh điện thoại cũng tắt, Chu Tiểu Châu gặm cánh vịt, lãnh đạm nói: "Có khi không cần trả lời, điểm này chẳng qua là nói chuyện phím, thỉnh thoảng chơi trò mất tích một chút."

Dư Hi Dương gật gật đầu, "Cậu thật biết chơi."

"Là cậu quá đơn thuần." Chu Tiểu Châu nói đùa cậu một câu, chợt nhớ tới cái gì, tiếc nuối nói: "Cậu ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không có."

Dư Hi Dương khó hiểu hỏi,"Làm sao?"

Chu Tiểu Châu lấy khăn giấy lau miệng, "Thiếu tình thú á, có thể đẩy nhanh tiến độ tình cảm có biết không?"

Thấy vẻ mặt Dư Hi Dương như thể 'Cậu đang nói gì vậy?', Chu Tiểu Châu nói: "Chỉ là nhắc nhở cậu, nếu hắn cắn cậu, nhớ để cho người ta ôm, dù sao cảm giác kia vừa đau vừa tích, sợ cậu mất bình tĩnh mà xấu hổ. "

Dư Hi Dương hơi kinh ngạc, có chút lo lắng cãi lại, "Tôi không cần bước đó với hắn, phải không?"

"Tôi nghĩ cậu chưa đủ hiểu biết về Omega." Chu Tiểu Châu nhìn cậu một cái thật sâu, tựa hồ có thể nhìn thấu cậu.

Điện thoại trên bàn lại vang lên, đến tiếng thứ ba, Chu Tiểu Châu mới nghe máy, đi ra ngoài nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, trong phòng vẫn còn có khách.

Khi cậu ta đi vào, Dư Hi Dương đã thu dọn rác xong, Chu Tiểu Châu tiếp nhận túi rác để qua một bên, "Khách khí cái gì, cậu về trước đi, đèn sắp tắt rồi."

Dư Hi Dương gật đầu, "Được rồi, tôi đi trước. "

Chu Tiểu Châu tiễn cậu tới cửa, thời điểm nhìn Dư Hi Dương đi tới cầu nối, thanh âm cũng không kiêng dè nói theo, "Cậu đêm nay uống không ít, sẽ không đem nam thần làm này nọ đi?"

Lời nói như vô hình đánh mạnh vào lưng Dư Hi Dương, cậu loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, vươn tay đỡ lấy lan can, quay người lại ý bảo cậu ta mau chóng lăn trở lại.

Na hồ bất khai đê na hồ!*

*Câu tục ngữ này mình dịch sao cũng thấy không hay nên để nguyên – 哪壶不开提哪壶 – nghĩa tương tự vạch áo cho người xem lưng á, nói đến những chuyện không nên nói hoặc nói những chuyện người khác không thích nghe.

Mạnh Dược ra ngoài gọi điện thoại, thấy Dư Hi Dương vừa rồi đi không vững, liền chạy tới quan tâm cậu, "Dương Dương của chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì." Dư Hi Dương vào cửa cùng cậu ta, Mạnh Dược lại hỏi, "Tiểu Chu nói nam thần là lão đại của tôi đi, có chuyện gì sao?"

Dư Hi Dương không muốn tiếp tục nói về Tần Lãm, kết quả vừa vào liền bắt gặp ánh mắt đánh giá của hắn.

–––––––––

Chương sau hơi dài. Dạo này mình phải chạy deadline mấy bài luận nên không có thời gian, hàng dự trữ up hết rồi!!!