Sau nghĩ đã biết được, Dư Hi Dương thừa dịp Tần Lãm không chú ý, nghiêng mặt dùng sức hít tin tức tố trên người hắn.
Hít vào một hơi, mặc dù không tính là sảng khoái, nhưng cũng đủ để Dư Hi Dương duy trì mạng chó của cậu. Cậu thầm hận trong lòng: Nghiệp chướng a! Tại sao lại là hắn!
Tần Lãm một lòng chỉ muốn mang cậu về ký túc xá, cũng không biết quá trình tâm lý đang diễn ra trong cậu, lúc này mới không quên hỏi một câu, "Cậu thế nào?"
"Vẫn ổn." Dư Hi Dương bơ phờ nói, để cho Tần Lãm xem giúp cậu ngồi trên giường, đắp chăn lên.
Hiện tại cậu đang tự hỏi làm sao để có thể bất động thanh sắc để lừa gạt Tần Lãm ở lại để sử dụng tin tức tố của hắn. Vốn dĩ hai người ở chung một phòng rất thuận tiện, nhưng là do trước đó cậu kêu người ta ra ngoài ngủ.
Dư Hi Dương lo lắng, cậu đề nghị: "Cậu vẫn là quay lại giường mình ngủ đi? Di chuyển qua lại rất bất tiện?"
Tần Lãm: "Hửm? Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý?"
"Tôi như hiện tại, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau. "Dư Hi Dương ra vẻ trấn định nhìn hắn.
Không ngờ bạn học Tần lại rất có phong độ, nghiêm nghị nói: "Lúc bình thường không sao. Cậu còn đang trong thời kỳ đặc thù, không an toàn. Tối nay tôi sẽ không đóng cửa phòng đối diện. Có việc gì thì cứ gọi cho tôi." "
Dư Hi Dương vừa nghe liền nóng nảy. "Đừng lo lắng về AO tác động lẫn nhau, tôi sợ hãi một mình mình nửa đêm bị lạnh. Trở về đi, tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cậu." Nói xong, cậu vô thức siết chặt cánh tay Tần Lãm, sợ hắn sẽ chạy mất.
Tần Lãm ý vị thâm tường nhìn cậu một cái,
chậm rãi nói: "Ý của tôi là, tôi sợ người không an toàn là tôi."
Nếu là bình thường, Dư Hi Dương nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn đánh người, nhưng vào lúc này cậu là một bệnh nhân. Chỉ có thể ngồi trên giường giương mắt nhìn.
Một hồi lâu, cậu mới dùng ngữ khí tang thương nói: "Tần Lãm a Tần Lãm, tôi xem như biết cái gì gọi là đang sống bị làm cho tức chết, tôi đang ở trạng thái đó đây, thiếu chút nữa một hơi cũng không thở được."
Sau đó, Dư Hi Dương mặc kệ Tần Lãm muốn nói gì, cậu nhìn thẳng về phía trước, hai mắt mở to, giống như hiểu rõ hồng trần, thấu được cuộc đời huyền ảo, " Cậu đi đi, cứ để tôi yên lặng chết ở đây."
Tần Lãm còn có thể nói cái gì, hắn không nghĩ tới Dư Hi Dương lúc này còn giãy đành đạch đòi một sống hai chết như vậy, đành phải nghe lời cậu ở lại trong phòng.
Vẫn còn sớm, hơn chín giờ, Tần Lãm còn chưa định đi ngủ, trên tay chuẩn bị kiểm tra một dự án nhỏ.
Cậu vừa mở máy tính bảng ra, Dư Hi Dương bên kia thanh âm không giấu được thất vọng nói: "Mẹ tôi vẫn không nghe điện thoại. Chắc là đi ăn tối rồi. Dì Lý ngủ sớm, hôm nay tài xế nghỉ." Mẹ cậu biết rõ chuyện này nhất, thế mà thời điểm mấu chốt lại không liên hệ được.
Tần Lãm: "Ngày mai lại hỏi."
Dư Hi Dương thấy hắn mở máy tính, liền hỏi: "Cậu bận à?"
Giọng điệu này như thế nào giống như không muốn thấy hắn bận? Tần Lãm hỏi: "Sao vậy?"
"Nếu cậu không bận, có thể dẫn tôi đi thuê phòng không?" Dư Hi Dương thận trọng hỏi.
Trong một giây, Tần Lãm hiểu lầm ý của cậu, nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ không phù hợp đó, "Cậu ở đây ngủ không ngon à?"
"Mùi ở đây hỗn tạp quá, tôi ngửi đến choáng váng." Dư Hi Dương nói dối muốn lừa Tần Lãm dẫn cậu đi ra ngoài, ở đây có quá nhiều mùi trộn lẫn, làm loãng tin tức tố của Tần Lãm.
Cậu muốn lại gần Tần Lãm, giường ở đây nhỏ quá, hai người bọn họ nhất định sẽ không ngủ được, tuy rằng cậu không ngại chen chúc, nhưng Tần gia thiếu gia nhất định sẽ không chịu được, chậc, kẻ có tiền chính là phiền toái như vậy.
Cậu đáng thương nhìn cánh cửa ký túc xá trong phòng khách, "Người kia có lẽ đã đi ra ngoài rồi, tôi không còn ngửi thấy mùi đó nữa, ôi, tôi hoa mắt quá..."
Không biết là do hắn quan tâm tới điều đó hay do diễn xuất của Dư Hi Dương quá tốt, Tần Lãm nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn của cậu trông không giống giả tạo, hắn cũng không vô nghĩa nữa, xoay người đi lấy túi sách.
Một bên phân tích tình huống: "Hôm nay là Tết Nguyên Đán, có nhiều người đi thuê khách sạn, ách, cũng có nhiều người là làm việc, nhất sẽ pha trộn hỗn tạp nhiều loại tin tức tố khác nhau, có thể lộn xộn hơn ở đây. Tôi có một căn hộ ở đối diện, bên đó không có ai ở, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến đó. "
Dư Hi Dương biết hắn đang nói tới chỗ nào, đó chính là khách sạn cao cấp đắt tiền đến nực cười đối diện trường học!
Khi cậu và Mạnh Dược đi qua đó, Mạnh Dược cũng đã phun tào rằng muốn là giá gì đây, bạn gái cậu ta qua đây cậu ta cũng không nghĩ ở nơi đó.
Dư Hi Dương lúc này mới nhận ra rằng, nơi này hoàn toàn không phải dành cho đa số sinh viên, mà là đặc biệt dành cho những khách hàng tiềm năng thuê nhà lâu dài.
Dư Hi Dương vốn đã quên mất mình cũng là khách hàng tiềm năng, chua chát nói: "Ồ, không nói sớm, này là kim ốc tàng kiều a!"
Tần Lãm thu dọn đồ đạc, thấy cậu cố tình gây sự, nhướng mày hỏi. "Từ đầu đến cuối đêm nay đều là cậu chủ đạo. Cậu nghĩ rằng tôi cần đưa cầu tới đó, có thời điểm thích hợp à?" Hắn nhìn người trên giường khẳng định bất cứ lúc nào cũng thả hồn đến Tây Thiên, nói: "Cậu hiện tại rất có tinh thần."
Cảm giác được mình sắp bị lộ, Dư Hi Dương lại đúng lúc kêu đau, thúc giục Tần Lãm mau đưa hắn đi.
Cổng trường ở xa, gọi tài xế qua đón người cũng mất thời gian, Tần Lãm bất đắc dĩ đạp lên xe đạp của Dư Hi Dương để đưa cậu lên đường.
Dư Hi Dương có thể đầu óc không tỉnh táo liền thuận tiện ghé đầu vào lưng hắn, vùi đầu vào đó.
Tần Lãm thân thể cứng đờ, chưa từng tiếp xúc gần gũi với người ta như vậy, trực tiếp nói: "Buông ra. Đừng lo lắng, tôi có thể cưỡi thứ này."
Dư Hi Dương không có ý gì, chỉ là theo bản năng tìm nơi hấp thụ tin tức tố tốt, cậu cảm thấy tư thế vừa rồi vùi đầu vào vô cùng thoải mái, nghe Tần Lãm nói xong liền không dựa vào lưng hắn nữa, nhưng cậu thật sự không muốn từ bỏ vị trí tốt như vậy, đáng thương hề hề nhẹ giọng nói với Tần Lãm: "Nhưng trên người tôi không có sức lực, sợ té xỉu."
Đây là sự thật, trên người còn chưa khôi phục nhiều, tình huống này không có khả năng tạo thêm sai lầm. Nếu thật sự ngã xuống, cả hai người sẽ khổ.
Tần Lãm thực sự mềm lòng, để cậu dựa trở về, an ủi: "Là tôi nghĩ chưa chu đáo, cậu cứ dựa vào đi."
Lúc này không biết từ nơi nào một chiếc xe điện hình con lừa chạy tới "Này không phải là Tần thiếu gia sao, cùng người yêu đi hẹn hò?"
Sau khi Triệu Áng quen với Dư Hi Dương, cũng không giống những người vào lúc khai giảng đã đơn phương Tần Lãm.
Trên đường trở về, cậu cảm thấy người đi xe đạp ở phía đối diện giống như Tần Lãm, phía sau còn có một người nép vào người hắn như chim nhỏ, đèn đường quá tối khiến Triệu Áng không thể nhìn rõ.
Cậu ta vỗ trán, ôi, Tần đại gia cũng gia nhập hội phát cơm chó? Triệu Áng kích động quay đầu đuổi theo để giúp vui.
Nghe thấy câu hỏi, Tần Lãm nhìn thẳng về phía trước chuyên tâm đạp xe, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt nói: "Đoán xem."
Cùng lúc đó, Dư Hi Dương quay sang cáu kỉnh: "Hẹn cái gì mà hẹn, lão tử không thoải mái muốn đi xem bệnh! Cậu cút xa một chút, mùi vọt tới tôi rồi."
"Ôi, là cậu à?" Triệu Áng thất vọng hỏi.
Hiểu lầm một hồi, không có kịch hay để xem, Triệu Áng xấu hổ lùi về phía sau dẫn đi một cỗ mùi gừng trở về.
Khi đến bãi đậu xe, Tần Lãm dừng xe, định mang Dư Hi Dương lên lầu. Dư Hi Dương không ngờ lại hô, "Khoá, khóa! Cậu đúng là bại gia tử, bị trộm thì làm sao!"
Hai bên xe của bộn họ, trái phải là BMW, Tần Lãm mỉm cười, "Cậu đang hoài nghi ánh mắt của tên trộm ở nơi như thế này ư?" Nói xong tùm người đưa lên lầu.