Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 7: Hận không thể đem "anh anh em em" viết lên trên mặt!

Edit: Jena

Chưa beta

Chương 07: Hận không thể đem "anh anh em em" viết lên trên mặt!

Sau đợt huấn luyện quân sự, trước một tuần học trên lớp, sau đó được nghỉ vài ngày nghỉ, hầu hết các sinh viên đều chọn về nhà.

Dư Hi Dương được mẹ đích thân đến đón, cậu lên xe, Lâm Hiểu Mẫn lại bắt đầu chủ đề cũ, "Thân thể con không có gì khó chịu chứ?"

"Không có." Dư Hi Dương cũng quen với mỗi lần gặp mặt lại hỏi như vậy. Cậu đang nhiệt tình nói về cuộc sống thời đại học với mẹ cậu, tán gẫu một hồi vô tình hay cố ý lại nói về phương diện sinh lý.

Cậu một Alpha tại sao phải nghe Omega phải để ý cái gì?

Cậu không trực tiếp ngắt lời nàng, chỉ nhắc nhở nàng lái xe cẩn thận.

Lâm Hiểu Mẫn nhìn cậu bấm điện thoại liền biết cậu không còn hứng thú nghe nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều rất có lệ, cậu vẫn chưa qua "thời kỳ nguy hiểm", nàng rất lo lắng, nhưng nàng không thể nói rõ ràng.

Tần Lãm mấy ngày nay không ở trường, ở nhà cũng không nhàn rỗi, lúc rảnh rỗi học kiến

thức tài chính, thỉnh thoảng cùng gia đình đi dự tiệc.

Vào ngày áp chót của kỳ nghỉ, Tần Lãm theo cha đi ăn tối với một số cổ đông như thường lệ, trong bữa tối, cha của Tần phải giải quyết việc nên về sớm, để Tần Lãm đi chiêu đãi những người khác.

Có một tiểu cổ đông uống quá chén, ngày thường đối với ba Tần không hài lòng, bây giờ nhìn người kế vị tương lai lại càng bất mãn, không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Lãm, "Tần tiểu tiên sinh, uống một ly."

Tần Lãm không muốn cùng ông ta nhiều lời, uống cạn một ly, xem như là lịch sự.

Hắn đối phương không dễ dàng bỏ qua. Tiểu cổ đông kia còn muốn rót thêm rượu, Tần Lãm ra hiệu với tâm phúc của ba hắn "Ngô tiên sinh say rồi, trước đưa hắn trở về."

Mặc kệ ông ta say hay chưa, người nọ đều bị đưa đi.

Khi ra khỏi khách sạn, lái xe hỏi anh: "Vẫn là về nhà?"

"Quay lại trường học."

Hắn và Tô Viễn hẹn nhau trước một ngày quay lại trường học, sáng mai đến ngọn núi nổi danh ở phụ cận leo núi. Anh không muốn làm hỏng cuộc hẹn, càng không muốn để cho Dư Hi Dương và Tô Viễn có cơ hội ở chung.

Nghĩ đến Dư Hi Dương, Tần Lãm liền đau đầu, người này gần đây lá gan càng ngày càng lớn, cũng rất chăm chỉ.

Họ học chuyên ngành khác nhau, đôi khi giờ học không thống nhất nên họ không đến lớp cùng nhau.

Ký túc xá cách nơi dạy học một khoảng không nhỏ, nhà trường có xe đưa đón tham quan.

Vốn dĩ bọn họ dùng chiếc xe đó để đến lớp, hai ngày nay, Dư Hi Dương không biết từ đâu mà kéo một chiếc xe đạp, tự mình đạp xe ra ngoài.

Chuyện này cũng không có gì to tát, Tần Lãm không để ý đến cậu cho đến lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cùng Dư Hi Dương đang đạp xe bên cạnh.

Tần Lãm: ...

Bọn họ quen thân từ khi nào vậy?

Nhìn thấy cảnh Tô Viễn và Dư Hi Dương nói cười trên đường đi, Tần Lãm vốn thường ngày nhạt nhẽo, chỉ cảm thấy trên trán nổi gân xanh không ngừng.

Hắn không biết Tô Viễn có thái độ như thế nào đối với Dư Hi Dương, nhưng cậu biết Dư Hi Dương hận không thể đem "Anh anh em em" viết lên trên mặt, mỗi ngày như một con khổng tước lắc lư trước mặt Tô Viễn mà tán tỉnh.

Tần Lãm hiển nhiên cảm giác được nguy cơ không nên coi thường, hắn thế nhưng là đánh giá thấp Dư Hi Dương. Không nghĩ tới chèn ép cậu cũng vô dụng, cậu ta quyết tấm muốn cướp người.

Lần đầu tiên hắn cảnh cáo Dư Hi Dương không được đánh chủ ý lên Tô Viễn, cậu ấy đã sởn cả tóc gáy; mấy ngày trước Tần Lãm đã cùng cậu ngả bài, không cho phép theo đuổi. Một câu kia như bấm trúng cơ quan trên người Dư Hi Dương: "Các người không phải còn không có tốt hơn sao? Sư huynh không có ý đó với cậu. Cậu có tư cách gì ngăn cản tôi? Tôi muốn nói những gì mà cậu đang làm, nó không phải là mũi tên đôi đâu. Như thế nào mà theo đuổi người khác còn để ý đến thứ tự trước sau? Nếu hai người là một đôi, nếu anh ấy có tình cảm với cậu, tôi nhất định sẽ tránh xa, không cần cậu nói làm gì. Vấn đề là, cậu cùng là người theo đuổi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cậu bớt lo đi. "

Thẳng đến khi xuống xe vào trường học, Tần Lãm đầu càng đau, không phải phỏng đoán chủ quan, thật sự là cảm nhận sinh lý sâu sắc.

Hắn xuống xe và đi nhanh, lái xe cũng không phát hiện hắn khác thường.

Về đến ký túc xá, hắn mới biết đây là hậu quả của việc say xỉn. Hắn rất ít khi uống rượu, huống chi uống rượu mạnh như vậy, lúc này hơi rượu bốc lên, cả người choáng váng, khó chịu.

Mở cửa, Dư Hi Dương cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhìn thấy Tần Lãm, xuất phát từ xã giao hỏi: "Đã về rồi?"

Tần Lãm "Ừm" một tiếng, bước vào phòng hướng tới giường của mình. Dư Hi Dương đóng cửa lại, lẩm bẩm nói: "Như thế nào hương rượu thơm quá."

Tắm xong vào phòng liền thấy Tần Lãm nằm ở giường trên, hẳn là đang ngủ.

Nhìn xem thời gian, bây giờ đã hơn mười giờ, Dư Hi Dương đơn giản tắt đèn trong phòng, tự mình đi đến phòng khách sấy tóc bằng máy sấy tóc nhỏ.

Không lâu sau, Tần Lãm ra khỏi phòng, bước nhanh vào phòng tắm, Dư Hi Dương nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nôn khan, chính mình không thể thấy chết mà không cứu, suy nghĩ một chút cũng không nhịn được liền đi tới gõ cửa, "Cậu có khỏe không?"

Đáp lại cậu là âm thanh xả nước.

Lúc Tần Lãm đi ra không thấy Dư Hi Dương, có lẽ là đến phòng đối diện tìm Tô Viễn, cũng không nghĩ nhiều, liền trở lại giường.

Cơn đau đầu nhức nhối, lặn qua lộn lại không ngủ được. Đột nhiên, hắn nghe thấy động tĩnh bên cánh cửa phòng khách, rồi có tiếng sột soạt trong bóng tối.

"Tần Lãm?" Dư Hi Dương thì nhỏ giọng gọi hắn, nương theo độ sáng màn hình điện thoại rón rén đi tới.

"Chuyện gì?"

"Còn chưa ngủ, tôi đi bật đen." Sau khi bật đèn, cậu cầm ly nước cùng một bọc nhỏ đưa cho Tần Lãm. "Cậu làm gì đi? Đã uống bao nhiêu ly rồi? "

Tần Lãm sững sờ khi nhìn thấy thứ hắn đang cầm trên tay, thuận miệng đáp: "Tôi bàn chuyện làm ăn, không uống bao nhiêu." Dư Hi Dương đứng cạnh giường hắn, cảm khái nói: "Ồ, ông chủ trẻ cũng cần tự thân xuất mã, cuộc sống không dễ dàng a!"

Tần Lãm không trả lời anh ta, cầm thuốc rồi hỏi sang chuyện khác, "Thuốc giải rượu ở đâu?"

Dư Hi Dương: " Tôi tìm một bạn học để lấy. Cậu ấy hoạt động xã hội rất nhiều. "

Tần Lãm:" Cảm ơn. "

"Khách khí rồi. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, điều nên làm." Vẻ mặt của Dư Hi Dương rất tươi sáng.

Giọng điệu của Tần Lãm có chút tiếc nuối, "Tôi tưởng rằng cậu nhiều nhất lắm lại tìm Tô Viễn đến giúp ta."

Dư Hi Dương tươi cười chợt tắt, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không thể để cho người mình theo đuổi chăm sóc tình địch được." Bất kỳ cơ hội nào để hâm nóng mối quan hệ của hắn đều phải bị gϊếŧ chết trong nôi.

Tần Lãm nhìn cậu dáng vẻ đắc ý, tất cả những gì suy nghĩ đều sắp lộ ra ngoài chân mày.

Dựa vào việc Dư Hi Dương vừa giúp mình, Tần Lãm lòng tư bi hướng cậu nói: "Cậu nghĩ đến điều xấu xa mà trên mặt không có điểm không chế sao? Sợ người ta không biết có phải không?"

Người đã từng than gia các bữa tiệc, tuy rằng trưởng thành không lâu, Tần Lãm đối với người bạn học này xem như là đứa trẻ con, chưa kể đến Dư Hi Dương như những bông hoa trong nhà kính đã được bảo vệ và che chở cẩn thận.

Dư Hi Dương bị chọc thủng không còn gì để nói, miễn cưỡng dĩ phun ra "Cậu đi ngủ sớm một chút"liền xoay người tránh ra.

Tần Lãm lại nằm xuống, ai ngờ Dư Hi Dương lại đi tới đi lui, tiếp tục ở bên cạnh giường, gối lên tủ đầu giường.

Cậu đưa tay nâng lưng Tần Lãm đang nằm nghiêng, nhẹ nhàng vỗ qua chăn bông từng cái một, nhẹ nhàng nhịp nhàng.

Hành động này thực sự quá mức thân mật, Tần Lãm không thể nói rõ cảm giác gì, cũng không bài xích hành vi của anh ta.

Dư Hi Dương nhận thấy lưng Tần Lãm cứng đờ, cậu nhận ra hành động này đã hơi thân mật.

Cậu ngượng ngùng giải thích: "Hồi còn nhỏ, ba tôi hay đi giao lưu, mỗi lần say rượu về là không nôn được. Nhìn rất là tội, tôi ngồi lên giường giúp ba vỗ vỗ, rất dễ đi vào giấc ngủ, có thấy tốt hơn không?"

Tần Lãm từ chối cho ý kiến "Ừm" một tiếng, lại nghiêm trang nói: "Cảm ơn."

Hắn trời sinh tính tình lãnh đạm, luôn giữ khoảng cách với bạn bè, lần đầu tiên được bạn cùng lứa chiếu cố.

Tần Lãm nhớ tới khi Dư Hi Dương tiến vào gọi hắn, không có bật đèn trước, thậm chí còn không bật đèn điện thoại, có lẽ là vì sợ ánh sáng chói mắt khi hắn vừa ngủ dậy.

Nghĩ đến đây, Tần Lãm đột nhiên cảm thấy vị thiếu gia này tâm địa thật tốt. Nếu cậu có thể cư xử tốt như vậy khi họ gặp nhau lần đầu tiên, họ sẽ không không vừa mắt nhau.

Không biết Dư Hi Dương đã đứng cạnh giường hắn bao lâu, nhưng nhờ có cậu mà Tần Lãm cuối cùng cũng không cảm thấy chóng mặt khó chịu trước khi đi ngủ.