"Trang chủ, bọn thuộc hạ đã lục tung tất cả những thành trấn ở quanh đây, nhưng không phát hiện được tung tích của Tại Trung thiếu gia." Một đại hán quỳ gối trên điện, trên trán mồ hôi lạnh ướt đẫm, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo đang ngồi trên ghế chủ thượng.
"Phế vật1!!" Duẫn Hạo một chưởng đánh xuống khiến chiếc bàn nát vụn.
"Duẫn Hạo ca, lúc này không nên trách cứ bọn họ. Kẻ kia một khi đã dám bắt cóc Tại Trung ca, thì chứng tỏ hắn tự tin khi nghĩ chúng ta không thể tìm ra dấu vết, hơn nữa cũng không nhất định là Thôi Đông Húc, có thể là người khác thì sao, nhỡ đâu là Phác Hữu Thiên?" Xương Mân sợ Duẫn Hạo liên lụy đến người vô tội, vội vàng mở miệng trấn an, kỳ thực lúc này lòng dạ cậu cũng như có lửa đốt, nhưng lý trí kiên cường vẫn đủ để lấn át lo lắng.
"Không thể là Phác Hữu Thiên được, ta đã cùng hắn giao đấu. Nội công của hắn so với Phi Vân trang vô cùng khác biệt, cách thức kẻ kia sử dụng, chỉ có thể thuộc về nội công của Phi Vân trang, ngoại trừ Thôi Đông Húc ra, còn có thể là ai?!" Gương mặt Duẫn Hạo tràn đầy lo lắng. Thực tâm Duẫn Hạo rất muốn hy vọng rằng chính Phác Hữu Thiên đã đưa Tại Trung đi, chí ít, Tại Trung sẽ không bị thương tổn.
"Trang chủ, có một thuộc hạ phát hiện ra thứ này ở ngoài đại môn ."
Lúc này, một đại hán tiến vào, đưa một tờ giấy cho Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ "Nếu muốn Kim Tại Trung bảo toàn mạng sống, ba ngày sau đúng chính ngọ một mình đến miếu hoang bên ngoài Hồng Phong trấn.
"Duẫn Hạo ca, trên đó viết gì vậy?" Xương Mân khó nhịn được thắc mắc.
Thần tình Duẫn Hạo vô cùng bình tĩnh, không nói năng gì, đưa tờ giấy cho Xương Mân.
Xương Mân khẩn trương xem xét nội dung ghi trên tờ giấy, mày kiếm không khỏi nhăm lại thành đoàn.
"Duẫn Hạo ca, huynh dự định làm gì?"
"Trước hết, tiếp tục tìm kiếm chỗ ẩn náu của kẻ kia, dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm gắt gao để tìm được bọn họ chỉ trong vòng 3 ngày, nếu như tìm không được, ta chỉ có thể làm theo giao hẹn." Lúc này ngực Duẫn Hạo như có một tảng đá ngàn cân chèn ép, nặng nề đến không thể hô hấp.
Dưới tình huống hiện tại, kẻ kia tám chín phần chính là Thôi Đông Húc. Điều này càng khiến Duẫn Hạo lo lắng đến phát điên, không phải vì hắn sợ Thôi Đông Húc, trong gầm trời này liệu có mấy người đáng được Trịnh Duẫn Hạo e dè, người khiến tâm can hắn như bị cuồng phong bão tố càn quét chỉ có Kim Tại Trung và sự an nguy của y mà thôi. Trong ba ngày, thời gian không quá dài nhưng Tại Trung lại nằm trong tay Thôi Đông Húc, chừng đó cũng đủ để tên tiểu nhân bỉ ổi đó dằn vặt đày đọa y với những phương thức mà Duẫn Hạo thực sự không dám tưởng tượng tới, điểm trọng yếu nhất là Thôi Đông Húc luôn có ý đồ xấu xa đối với Tại Trung, mà hiện tại y chẳng hề có năng lực để phản kháng lại, rơi vào tay Thôi Đông Húc chẳng phải là...
"Làm như vậy quá bị động, chẳng khác gì để hắn dắt mũi chúng ta lôi đi." Xương Mân có phần không tán thành với phương án của Duẫn Hạo.
"Nếu không làm như vậy thì còn có thể làm gì nữa? Tại Trung đang nằm trong tay hắn, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được." Duẫn Hạo có chút bất đắc dĩ lấy tay nhu nhu thái dương.
"Ca..."
"Đến ngày hôm đó ta sẽ một mình đi đến chỗ giao hẹn trước, ngươi và thuộc hạ hãy chờ nửa canh giờ sau mới được xuất phát, khi tới nơi thì tùy theo hoàn cảnh mà hành động, ưu tiên hàng đầu chính là sự an toàn của Tại Trung, trong hai ngày này ngươi hãy chuẩn bị cho thật kỹ." Duẫn Hạo ra lệnh.
"Vâng." Xương Mân chỉ có thể gật đầu chấp hành.
Duẫn Hạo thở dài, lo lắng sâu sắc không thể che giấu dâng tràn trong đáy mắt thăm thẳm, kẻ kia nếu thực sự là Thôi Đông Húc, vậy rất có thể Tại Trung sẽ bị...
Thống khổ nhắm hai mắt lại, Duẫn Hạo nhịn không được đưa tay túm chặt ngực trái, bởi vì nơi này, đau quá!!!
Tại Trung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chờ ta đến, ngàn vạn lần không được làm chuyện ngốc nghếch. Đợi ta...
--------- Tác giả lại làm người khác sốc óc rồi ---------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ngươi gϊếŧ ta đi... Ngươi gϊếŧ ta đi..." Ánh mắt Tại Trung đã không còn ánh sáng, miệng liên tục thì thào ra những lời này. Sự tran tấn dã man cùng lăng nhục suốt ba ngày qua, tất cả đã đánh tan ý chí vốn kiên cường của y, lúc này Tại Trung chỉ hy vọng bản thân chết đi để không phải chịu đựng thêm nữa.
"Gϊếŧ ngươi ta sẽ rất luyến tiếc a." Thôi Đông Húc nhếch mép cười da^ʍ dãng "Ngày hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi gặp lại Trịnh Duẫn Hạo, để chính mắt ngươi chứng kiến cảnh ta làm gì để kết liễu hắn!"
Nghe được hai từ Duẫn - Hạo, con ngươi vốn vô thần của Tại Trung đột nhiên lóe sáng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thôi Đông Húc.
"Ngươi... sẽ không... thành công đâu... Kẻ như ngươi... cặn bã ... phế vật ...căn bản không thể sánh với... Duẫn Hạo."
Kiên nhẫn nghe Tại Trung nói hết câu, tia hung ác tàn độc lấp đầy đôi mắt Thôi Đông Húc, hắn lại hung hăng cầm lấy trường tiên bên cạnh điên cuồng quất lên người Tại Trung.
Tiếng kêu thảm thiết lại dội vang khắp căn phòng, âm thanh khiến người nghe tê tâm liệt phế.
"Kim Tại Trung, ta nói cho ngươi biết! Ngày hôm nay ta nhất định sẽ lấy được mạng của Trịnh Duẫn Hạo, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì ngươi đang nằm trong tay ta." Cảm giác bàn tay có phần bỏng rát, Thôi Đông Húc mới dừng roi lại, tàn bạo nói với Tại Trung.
Tại Trung vì đau đớn mà khí lực để mở miệng cũng không còn, chỉ có thể gục đầu xuống, suy yếu thở hổn hển.
"Bẩm công tử, đã đến giờ giao hẹn rồi ạ." Một đại hán từ ngoài cửa tiến vào bẩm báo.
"Ta đã biết." Thôi Đông Húc phẩy phẩy tay "Kim Tại Trung, ngay bây giờ chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài, ta thật sự rất nôn nóng muốn chứng kiến phản ứng của Trịnh Duẫn Hạo khi trông thấy bộ dạng này của ngươi, ha ha ha ha..."
Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt lướt qua gương mặt lấm lem của Tại Trung, vô thanh vô thức rơi xuống.
Duẫn Hạo, đừng tới đây, đừng xuất hiện, ta thực sự không muốn người chứng kiến bộ dạng hiện tại của ta.