"Tại Trung, ta đã trở về."
Hữu Thiên vừa vào đến cửa đã kích động hô to, nhưng trong phòng không có người đáp lại.
"Tại Trung?" Hữu Thiên ở trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện Tại Trung không có ở đó.
Đi đâu vậy? Hữu Thiên nhíu. Dư quang đảo qua, thấy trên bàn có một tờ giấy, nhất thời, Hữu Thiên có một loại dự cảm bất an. Cầm tờ giấy đó lên, mặt trên chỉ có sáu chữ
Mọi chuyện qua đi, đừng nhớ
Đừng nhớ ư? Tại Trung a, ngươi như bây giờ một đi không từ giã, khiến ta có thể nào không nhớ đến đây.
Hữu Thiên cười khổ một chút, cụt hứng ngồi ở trên ghế. Ngọc bội vốn nắm chặt trong tay giờ tùy ý vứt lên trên bàn, hắn vốn mua ngọc bội này định tặng cho Tại Trung, hiện giờ xem ra hắn đã uổng phí tâm cơ.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tại Trung hắn đã đem lòng thương mến. Lúc đầu khi vừa nhìn thấy, y đang hấp hối, nhưng dung mạo vẫn là xinh đẹp xuất trần, làm cho hắn nhịn không được muốn thương tiếc, bảo hộ. Trong thời gian y hôn mê, vẫn luôn miệng gọi tên một người, tuy rằng hắn không biết y cùng người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được y thực sự yêu người kia say đắm, đó còn là một tình yêu ẩn chứa nỗi đau, khiến hắn rất muốn chăm sóc cho vết thương của y. Sau khi Tại Trung tỉnh lại, hắn mới phát hiện, người kia tuy vẻ bên ngoài có vẻ yếu đuối nhưng lại ẩn chưa tính cách bên trong mạnh mẽ kiên cường hơn rất nhiều so với người bình thường, biểu hiện của y tuy lãnh khốc, nhưng nội tâm bên trong lại thiện lương không ai sánh được, tất cả những gì thuộc về Tại Trung, đều khiến hắn mê muội không thể quên.
Tại trung, ngươi có biết hay không, ta đã nghĩ mình đủ khả năng để có thể ở bên cạnh bảo vệ ngươi cho dù lòng của ngươi đã có người khác cũng không sao, chỉ cần có thể cho ta ở bên cạnh ngươi là tốt rồi, thế nhưng ngươi, vì sao không cho ta một cơ hội?
Đệ nhị thập nhất chương
"Hồi bẩm Trang chủ, thuộc hạ đã có tin tức của Tại Trung thiếu gia." Hai người sát thủ chạm mặt Tại Trung sau khi tỉnh lại ngay lập tức đã quay trở lại Minh trang, đem tin tức của Tại Trung cấp báo cho Duẫn Hạo.
"Các ngươi nhìn thấy hắn sao?" Trong mắt Duẫn Hạo lóe lên tia vui mừng.
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp.
"Hắn... Thế nào?" Thật ra Duẫn Hạo là muốn hỏi thân thể Tại Trung đã bình phục thế nào, thương thế đã lành chưa, nhưng lại không nói ra nổi.
Hai người kia trong lòng cũng hiểu rõ ý tử của hắn, không chút hoang mang đáp: "Khí sắc Tại Trung thiếu gia thoạt nhìn cũng không tệ lắm, thuộc hạ đoán rằng thương thế của thiếu gia đã không còn đáng ngại nữa."
"Vậy tại sao các ngươi không mang hắn về đây?" Duẫn Hạo trầm giọng hỏi.
"Việc này..." Một người lộ vẻ mặt khó xử "Tại trung thiếu gia khi thấy đã đánh bọn thuộc hạ bất tỉnh, cho nên..."
"Còn có khí lực để đánh các ngươi bất tỉnh, xem ra mấy ngày vừa rồi hắn cũng không tệ chút nào." Duẫn Hạo lạnh lùng nói, nhưng trong mắt nhưng lộ ra tiếu ý "Thông lệnh toàn bộ sơn trang trực thuộc Minh trang, để bọn họ toàn lực phối hợp truy bắt Kim Tại Trung, nhưng không được làm hắn bị thương dù chỉ mảy may, hiểu chưa?"
"Vâng." Hai người lĩnh mệnh lui ra.
Thật tốt quá, Tại Trung không có việc gì. Tảng đá lớn trong lòng Duẫn Hạo cuối cùng cũng đã được gỡ xuống. Mấy ngày vừa rồi lúc nào hắn cũng thấy lòng dạ nôn nao lo lắng, thậm chí hắn còn sợ nhận được tin tức là Tại Trung của hắn có bề gì, lúc này thì tốt rồi, Tại Trung không có việc gì hết.
Hắn không để tâm, cái gì cũng không quan tâm tới. Kể cả chuyện Tại Trung ba năm trước, cả chuyện bỏ trốn của y, chỉ cần Tại Trung có thể quay về, cái gì hắn cũng không quan tâm nữa, Duẫn Hạo lúc này chỉ cần Tại Trung có thể trở lại ở bên cạnh hắn, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
"Tại Trung a, ta nhớ ngươi." Duẫn Hạo thì thào tự nói.
Kể từ Duẫn Hạo sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tại Trung, chưa bao giờ hắn và y cách xa nhau quá ba ngày. Chuyện lần này, thực sự là lần hắn và Tại Trung xa nhau lâu nhất, loại cảm giác này không thoải mái một chút nào, Duẫn Hạo tựa như đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, cả ngày tinh thần không yên. Nghĩ đến Tại Trung ở bên ngoài sẽ có rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của y, Duẫn Hạo chỉ có một suy nghĩ, hắn sắp phát cuồng, thậm chí còn muốn đi gϊếŧ hết những người đó. Hắn không biết tại sao mình lại trở thành như vậy, cho dù đối với Hi Triệt ca, hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này, nhưng đối với Tại Trung, Duẫn Hạo có một loại khao khát mãnh liệt không thể kiềm chế nổi, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào ngoài bản thân mình hy vọng có được Tại Trung. (Tính sở hữu kinh người!!!)
Tại Trung, ngươi là của ta, mặc kệ mọi thứ ngươi mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta, chỉ có thể ở một nơi duy nhất là bên cạnh ta, chỉ có thể ở trong ngực ta, ta sẽ không, tuyệt không để ngươi ly khai ta.