Tại Trung chạy trốn một khắc cũng không dám chậm trễ, liều mạng chạy đi. Nhưng dù sao y cũng bị trọng thương, chẳng bao lâu sau than thể không thể chống đỡ thêm nữa. Tựa vào tàng cây ven đường nghỉ ngơi. Chạy bao lâu Tại Trung căn bản không cảm thấy gì, nay vừa dừng lại nội phủ lập tức truyền đến đau đớn như bị hỏa thiêu, nhịn không được nôn ra tiên huyết, ngồi dưới đất không đứng lên nổi.
Tại Trung biết, tình trạng hiện tại của mình, nếu như chậm trễ chưa trị sẽ chết, nhưng y trái lại không hề sợ, hay là chỉ có cái chết, y mới có thể thực sự thoát khỏi Duẫn Hạo, không cần phải làm thế thân của Hi Triệt thêm nữa.
Tại Trung ngồi dựa lưng vào gốc cây, chỉ cảm thấy toàn thân không có một chút khí lực, ý thức cũng càng ngày càng không rõ, y hiểu rõ, nếu như bay giờ y ngủ, có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, nhưng Tại Trung không thể khống chế được chính mình, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, sau cùng không thể tiếp tục duy trì nhắm hai mắt lại.
Duẫn Hạo a, ngươi biết không? Kỳ thực ta thực sự rất yêu ngươi, cho nên, ta mới có thể chịu đựng sự giày vò đó của ngươi, nhưng ta không thể chịu đựng được khi biết trong lòng người không hề có ta, ta không muốn làm cái bóng của Hi Triệt ca, ta chỉ muốn trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy một mình ta, chứ không phải là cái bóng của Hi Triệt ca, chỉ tiếc, ngươi vĩnh viễn không hiểu.
"Công tử, ven đường có một người ngất xỉu." Một người có vẻ là thư đồng quay người lại hướng phía trong xe hô lên.
"Nga?" Người ngồi ở trong xe hất rèm lên, nhìn bóng trắng đang nằm dài trên mặt đất một chút, từ trên xe đi xuống.
Người nọ dung mạo thập phần tú mĩ, thoạt nhìn có vẻ là một thư sinh nho nhã yếu nhược, gương mặt luôn mang theo tiếu ý như xuân phong, khuôn mặt như ngọc, mắt sáng như sao. (Ách, từ tú mĩ có một nghĩa là xinh đẹp tuyệt trần nên tùy mọi người tưởng tượng. Nhưng càng về sau đọc càng thấy vỡ mộng vì anh... Đến kết thực sự thất vọng vì anh *mếu*!!!).
Người nọ nhìn Tại Trung có vẻ đang hấp hối, khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận ôm lấy y. Lúc ánh mắt lướt qua gương mặt của Tại Trung, không khỏi giật mình.
Đẹp quá!!!
Người nọ trong lòng thầm than một tiếng, trong mắt tràn đầy thương tiếc, lập tức ôm Tại Trung lên trên xe ngựa, nắm lên tay y vì y mà cẩn thận chẩn mạch, châm mày không khỏi nhíu chặt, sau đó vận nội công truyền cho Tại Trung một chút chân khí để bảo vệ tâm mạch của y.
"Nhanh đánh xe đi, đến y quán tốt nhất trong thành." Người nọ trầm giọng nói.
"Dạ."