Cô Ấy Và Những Chủ Nhân Của Cô

Chương 2: Tưởng hầu hạ anh (h nhẹ)

Nó đang gõ cửa Tần Tiếu khóc cúi đầu xuống:

"Đau quá chủ nhân, đừng..."

Tư Trì An nhúc nhích một hồi, giọng điệu hạ xuống "Ta đã nói rồi ngươi không được cầu xin thương xót khi bị đánh"

Cố ấy hít mũi, đáng thương và khi cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể làm hài lòng anh ấy để sống sót sau thảm họa, anh ấy đánh rơi cây roi trên tay, hét lên và ra lệnh cho cô:

"Không bĩu môi, ngẩng mặt lên"

"Vì em không muốn bị quật roi , vậy thì tôi nên cho em một vài cái tát vào mặt nỉ? Em nên thích nó hơn!"

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Muốn phục vụ bạn

Sự quen biết giữa cô và hai người đàn ông này bắt đầu bằng một bữa tiệc.

Tần Tiếu từ nhỏ đã biết bản thân mắc chứng nghiện tìиɧ ɖu͙© cực độ, bạn trai không thể thỏa mãn sở thích của cô, một tháng trước cô đã tham dự một bữa tiệc của người nổi tiếng và tìm thấy một cuốn sổ nhật ký ghi đầy đủ số điện thoại.

Không cần nghĩ tới, cô biết rằng tất cả số di động trong danh sách này đều là của những bạo chúa giàu có ở địa phương.

Tôn trọng quan hệ tìиɧ ɖu͙© kỳ quặc của nhà giàu, cô trích đoạn dạng tin nhắn quấy rối, thêm vào những từ mơ hồ "nô tài đang tìm chủ nhân", và gửi đi từng người một trong hai trang số điện thoại di động khiến cô mỏi tay.

Lúc đầu, cô không dám nghiêm túc, cũng không trả lời tin nhắn, nhưng lại có người tự động tới cửa phòng cô, Tư Trì An là người đầu tiên gọi cho cô.

Sau khi tìm hiểu, cô phát hiện rằng anh ta cũng có thói quen này, nhưng trái ngược với cô, anh ta thích hành hạ người khác, và cô khá thích điều đó.

Ngay lúc Tần Tiếu sắp đến cuộc hẹn sau, Tống Chiêu gọi tới có mục đích với cô.

Tần Tiếu hoảng sợ, chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc đi hẹn riêng, sau khi nhận lời huấn luyện của họ, cô đã yêu cái cảm giác này, hơn 20 năm qua cô chưa từng trải qua sự sung sướиɠ nào. Vì miễn cưỡng mà phải chọn giữa hai người.

Một người dịu dàng và khiêm tốn, độc đoán, còn người kia thì tàn nhẫn và hung ác, sự ích kỷ của cô không cho phép bản thân đưa ra lựa chọn, chỉ đơn giản là đối phó hai người.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là tay súng trên danh nghĩa, ai quy định chỉ được có một xạ thủ?

Đến các cuộc hẹn với những người chủ nhân khác nhau vào thời gian quy định có thể mang lại cho bạn những niềm vui khác nhau mỗi ngày. Đây chẳng phải là điều mà Tần Tiếu luôn mong muốn sao?

Vì vậy, khi cái bàn tay đó trước mặt tát cô một các kiên quyết, cô chỉ biết giả vờ bị oan và sắp khóc, cầu xin anh ta thương xót.

Nhưng thật ra không ai biết cô đang hưng phấn như thế nào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không kìm được mà phun nước ra nước ở cái lỗ nhỏ bên dưới.

Tư Trì An nâng cầm cô lên, dùng ngón tay cái vuốt ve gò má ửng đỏ của cô, chế nhạo "Không tuyệt sao?"

"Không, đau quá..."

"Vậy thì cám ơn chủ nhân?"

Lỗ nhỏ không khỏi phun ra nước khó chịu, Tần Tiếu ngoan ngoãn quỳ lạy hắn " Cám ơn chủ nhân"

"Vẫn chưa kết thức, tra cứu"

Anh lại nhấc bàn tay lên và tát lần nữa, tay của người đàn ông rất mạnh, anh đã dùng sức mạnh tát vào mặt cô sang một bên.

Anh nhéo cằm cô rất mạnh.

"Còn dám nói dối?"

Tần Tiếu run rẩy môi, hai mắt đẫm lệ, giọng nói khàn khàn yếu ớt "Không dám nữa"

Cô phải nói rằng anh rất đẹp thực sự rất hấp dẫn, anh có khuôn mặt đẹp trai với các góc cạnh sắc nét, khuôn mặt như điêu khắc, không có hơi ấm, và anh ấy có đầy đủ hương vị nam tính, làn da trắng, sống mũi cao và đôi môi mỏng, mái tóc mỏng gợi cảm trên trán dính vào hàng mi dài.

Lúc hắn cất roi đi, Tần Tiếu nhàn nhạt mong chờ, nàng biết hôm nay hắn sẽ đυ. nàng, cho nên cố không để Tống Chiêu động nàng.

Tư Trì An quay lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt anh có vẻ như không thể thoát khỏi ánh mắt của cô vậy.

"Em có vẻ mong chờ điều gì đó?"

Tần Tiếu cúi đầu "Nô tài tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân"

Anh đi tới, bóp vào má ửng hồng của cô, cái miệng nhỏ bĩu ra, đôi môi nhỏ ẩm ướt khiến người khác cắn một cái.

Tư Trì An đã không làm những gì cô hi vọng "Điếm nhỏ, phía dưới dường như không thể nhịn được nữa rồi? dâʍ ɖị©ɧ sắp chảy xuống ghế rồi."

Nguyên bản hai má hồng hào lại càng đỏ hơn, không biết hắn làm sao có thể phân biệt được.

"Hình phạt vẫn chưa kết thúc. Nếu em cứ cư xử tồi tệ như này, tôi sẽ không làʍ t̠ìиɦ với em hôm nay"

"Nô ɭệ.....sẽ cư xử tốt, chủ nhân"

Anh cởi xích sắt và ra lệnh cho cô quỳ trên mặt đất trong khi anh ngồi trên chiếc ghế sô pha da màu đen, thích thú mà trêu chọc:

"Để tôi xem kết quả của một tháng huấn luyện, có thể làm hài lòng tôi như thế nào?"

Tần Tiếu bò lên người hắn, hôn lên đôi dép lê mày đen trên chân hắn, dùng miệng cởi ra, mu bàn chân rộng nổi lên gân guốc rõ ràng, ngay cả bàn chân cũng đẹp như vậy.

Mùi thơm của sữa tắm, mùi thơm của bạc hà, cô há miệng ngậm lấy ngón chân anh, lưỡi không ngừng liếʍ láp khuấy đảo trong khoang miệng, người đàn ông đang trầm trồ trước vẻ ngoài gợi cảm và quyến rũ của cô, đầu lưỡi cô dính vào nhau, ngón chân, liếʍ láp một cách sung sướиɠ.

Cô cố tình vươn đầu lưỡi ra và ngước mắt lên để nhìn thấy ánh mắt của anh, chắc chắn cô đã tràn đầy ham muốn và âm thanh khuấy động của lưỡi liếʍ càng khuếch đại, như thể nó rất ngon.

"Ah"

Hắn cười một tiếng, Tần Tiếu tim thắt lại, đổi chân liếʍ lấy.

"Đúng là một buổi biểu diễn, con cɧó ©áϊ"

Tư Trì An co ngón chân của mình vào miệng cô, miệng cô há to ra, gần như bị xé toạc ra, nhưng cô không hề tỏ ra thương xót, cô vẫn nhét nó vào, giống như cô đang cố nhét cả bàn chân vào, và miệng cô không thể nào "Không ủng hộ nó, nước dãi phải chảy xuống"

"Tốt"

"Ăn ngon không?" Anh cố ý hỏi trong khi tựa đầu, cô mỉm cười nhìn chằm chằm anh mà không nói.

"Được...không ngon"

Thấy khóe miệng cô đỏ bừng sắp rách, Tư Trì An kịp thời rút chân lại phía sau, Tần Tiếu cuối đầu giúp anh liếʍ nước bọt còn sót lại trên chân.

Con cɧó ©áϊ ( Tần Tiếu ) tiếp tục cọ má vào c̠ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng của anh, cọ qua lại để làm hài lòng cậu chủ nhỏ của mình và hôn lên chiếc quần âu.

"Chủ nhân, ta muốn hầu hạ người. Cho ta liếʍ được không?"

Cô giả vờ như mê hoặc và thè lưỡi liếʍ chiếc quần âu của anh.

Những gì cô nhận lại được là một phản ứng đầy thờ ơ.

"Không, tiếp tục"

Người đàn ông này....thật sự có thể chịu đựng được, anh đã cương cứng hết cả rồi.

Tần Tiếu tiếp tục xoa nắn cái đũng quần đang căng phồng của anh, hăng hái bám lấy an, dùng hai tay ôm lấy đầu gối của anh rồi từ từ leo lên, cúi xuống đứng lên, anh có thể thấy rõ ràng khe ngực trắng nõn mềm mại, cô không mặc đồ lót, hai đầṳ ѵú dính vào, bầu vυ' mềm mại đung đưa trong không khí, càng ngày càng gần mặt của hắn.

Tư Trì An không khỏi chế nhạo "Cho em vừa lòng,không cho em dụ dỗ ta"

"Woo, nhưng nô tài không chịu được nữa chủ nhân, đút đi, nhét vào miệng, không sao đâu"

An hất tay ra, túm tóc cô một cái rồi trừng phạt giậc ngược khiến cô bật khóc vì đau.

"Thực xin lỗi....Chủ nhân, thực xin lỗi"

Tư Trì An vỗ nhẹ lên má cô, Tần Tiếu không khỏi đau lòng nhắm mắt lại.

"Đừng giở trò láu cá đó trước mặt ta, Tần Tiếu ngươi là nô tài mà ta là chủ nhân, ngươi nếu không nhận ra quan hệ này thì đừng đến nữa!"