Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 8: Chiến sự nửa đêm

Lên lớp , thấy Vương Nguyên . Một phần vì còn tức , một phần vì sợ bị mọi người để ý , Ý Như làm như không quen biết , không thèm nhìn anh lấy một cái

Nhưng nếu để ý sẽ thấy cái mặt cô đang vênh lên cực kiêu ngạo như kiểu đang thách thức ai đó vậy

Đương nhiên , nếu có ai đó nhìn thấy cũng chỉ có kẻ đang ngồi bàn dưới bàn Ý Như

Bộ dạng của con nhỏ bàn trên vừa ngố , vừa đáng yêu lại rất buồn cười . Làm anh phải nén cười , cố gắng lắm mới giữ được khuôn mặt lạnh đối diện với đời

Cả ngày học cứ thế trôi qua trong yên bình , người ngồi bàn dưới với đứa bàn trên không hề nói với nhau nửa từ , thậm chí nhìn nhau một cái cũng không có

Mạnh ai nấy sống như không quen biết

Nhưng đấy chỉ là ở chỗ đông người thôi , đến khi về nhà xem thể nào lại cũng có chiến sự

Những lúc như thế , Ý Như chỉ mong khi về nhà , cô và anh cũng sẽ sống trong bình yên như thế

Cơ mà cô biết thừa điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra , ngược lại có khi chiến tranh giữa hai người còn xảy ra dài dài

Haiz ... cô nghĩ mãi vẫn không xong . Lẽ ra cuộc sống chung với thần tượng phải vui vẻ lắm , phải đẹp lắm chứ . Đằng này , vui chẳng thấy , đẹp chẳng có chỉ thấy từ giây phút đầu gặp anh , hai đứa đã gây nhau , từ lúc đấy hòa bình đã chẳng còn giữa cô và anh

Mà có gây nhau , có mất hòa bình cũng do anh mà ra . Nửa đêm nửa hôm lại đi xả rác hại cô dọn đến còng cảlưng , lại còn dậy muộn dẫn đến muộn học . Hại em dạ dày cô réo suốt buổi học không yên

Thế thì không nói làm gì , anh vô duyên vô cớ bắt cô nghỉ làm với cái lí do cực kì củ chuối , cực kì độc tài

Tức ơi là tức

Rồi thêm vụ lôi cô lên xe mới điên , nhìn bề ngoài hiền lành , ôn nhu , dịu dàng thế mà lại hành xử với cô thô bạo đến không tưởng . Hại cô ăn hai cú đâm vào kính xe nổi hai cục u , may ở chỗ kín , không ai thấy

Haiz ... đúng là đời thực luôn khác xa trong mơ mà

****

Chiều tan học , sau khi xin chị chủ quán xinh đẹp nghỉ . Ý Như dung dăng dung dẻ cùng Uyển Lăng Thiên Nhu đến nhà văn hóa Bắc Kinh , nơi TDT tổ chức buổi offline mà không hề biết rằng . Ở gần trường , có một người đang đợi ... vẫn đợi ... sẽ đợi

_ Chào mọi người , hôm nay chúng ta đón chào thêm một thành viên mới nữa nha ! Vừa vào đến nơi , Uyển Lăng đã bắc loa phóng thanh của mình lên loan tin kéo hết thảy sự chú ý của con dân trong hội trường về phía cô và Ý Như , dễ đến hơn trăm người chứ chẳng chơi

Bị trở thành tâm điểm của sự chú ý , tự dưng Ý Như lại thấy căng thẳng

Cố hít thật sâu , lấy lại thăng bằng , cô cười , nụ cười cực đáng yêu khiến ai nhìn thấy cũng phải siêu lòng

Cô tự tin nói

_ Chào mọi người , mình là Lương Ý Như , đến từ Việt Nam , mong được tham gia cùng nhóm và nhận được sự ưu ái của mọi người !

Vài tiếng ồ vang lên kinh ngạc , từ trong đám đông , một cô gái bước ra , cô ấy rất xinh đẹp , mặc áo phông màu đen from rộng hình TFBOYS chibi với quần sọoc jean xanh dương ngắn , dáng người cao , thanh mảnh , chuẩn gu người mẫu

_ Hoan nghênh em đến với hội , chị là Tiêu Mãn Nhi , hội trưởng hội này ! Cô ấy cười ôn nhu , giọng có chút lãnh đạm của người đứng đầu

Ấn tượng đầu tiên Mãn Nhi dành cho cô rất thân thiện , Ý Như cảm thấy  thoải mái hơn

_ Em chào chị !

_ Đã đến đây đều là người một nhà , em cứ thoải mái giao lưu nhé , có gì không hiểu hãy hỏi mọi người , ở đây ai cũng thân thiện cả !

_ Dạ ,  cám ơn chị ! Lần này cô cười tươi , lòng hớn hở hẳn

Sau đó là màn thăm hỏi của đám bạn mới

_ Cậu là người Việt sao ? Một cô bạn đeo kính cận , trông khá dễ thương , hỏi

_ Ừ !

_ Người Việt mà nói tiếng Trung giỏi quá !! Thêm một cô khác nói , cô này xinh hơn , tóc dài màu hạt dẻ uốn nhẹ , dáng cao , chuẩn người mẫu

_ Cậu học tiếng Trung lâu chưa ?

_ Được 7 năm rồi á ?!!

_ Lâu vậy cơ á , cậu siêu thật !!!

_ Hìhì , có gì đâu mà siêu , mình cũng chỉ học bình thường vậy thôi à

_ Cậu qua đây học hay sao ?

_ Ừ , mình học chung với Uyển Lăng , Thiên Nhu

.... vv... vv

Câu chuyện cứ thế nối tiếp chuyện này đến chuyện kia , trong hội ai cũng thân thiện , dễ gần , dễ mến và lại rất dễ thương , xinh đẹp . Chẳng mấy chốc Ý Như đã quen hết thảy với mọi người trong hội

Cô thấy rất tự nhiên , tự tin trao đổi , giao lưu đủ mọi đề tài

***

11 giờ đêm

Ý Như rón rén mở cửa vào nhà , tối om . Cô nín thở , vểnh tai nghe ngóng ,  cặp mắt tinh anh xuyên qua bóng tối nhìn ngang ngó dọc như kẻ trộm , một hồi không nhận thấy có gì khả nghi mới khẽ thở phào

Cho rằng anh đã ngủ , cô mới nhếch môi cươi , lòng tràn đầy đắc ý , một tay cầm điện thoại soi đèn , một tay xách một túi quà bự tổ chả mà cô chiến thắng trong các trò chơi , đi lên cầu thang

Nào là album hình TFBOYS từ năm mới debut tới giờ , một con kuma cao 50cm ( không phải đồ anh thích , nhưng cô thấy nó vẫn rất đáng yêu ), một cặp lắc tay hình cỏ bốn lá

Đấy chưa phải niềm vui lớn nhất của cô , món quà cô thích nhất chính là tấm poster hình Vương Nguyên và chiếc áo có chữ kí của anh

Thích không cơ chứ

Tạch

_ Cô đi đâu giờ mới về ?

Căn nhà bỗng chốc sáng trưng

Kèm

Một âm giọng trầm lạnh phát ra sau lưng như tiếng tử thần mời gọi , Ý Như giật mình đến thót tim , đứng im tại chỗ giữa cầu thang không dám nhúc nhích , mắt nhắm tịt , răng cắn lấy môi dưới lo sợ

Chết rồi , bị phát hiện rồi . Sao đây ??? Sao anh ta còn chưa ngủ , trốn đâu kĩ vậy không biết ?

Mà sao cô phải sợ nhỉ ???

Cô chợt bừng tỉnh với câu hỏi ấy , quay phắt lại , nhìn anh đầy kiêu hãnh

_ Tôi đi đâu kệ tôi , phải báo cáo anh sao ??

Anh chẳng có chút vội vàng , từ từ bước tới chỗ cô , nhàn nhạt mở miệng mà nguy hiểm

_ Hình như cô quyên mình đang ở nhà tôi , làm việc cho tôi thì phải . Nhà tôi không phải cái chợ , đi về lúc nào cũng được .  Chẳng lẽ ngay cả đạo lý người làm như cô đi đâu làm gì cũng phải xin phép , cô không hiểu sao ?

Chỉ mỗi vế sau đầy nhạo báng của anh , cũng đủ khiến Ý Như nổi máu khùng . Cô nói như hét vào mặt anh như thật

_ Này Vương Nguyên , anh đừng có quá đáng nhá , tôi đi làm không cần phải nói với anh , anh không có quyền gì nhạo báng tôi

_ Cô đi làm ?? Anh nheo mắt hỏi

_ Chứ sao , thế anh nghĩ tôi đi đâu ??? Có chút chột dạ nhưng đã đâm lao phải theo lao , mạnh miệng khẳng định

_ Cô còn định nói dối ??? Anh bỗng trở nên nghiêm khắc , cao giọng nói . Trong đáy mắt lộ rõ sự tức giận đến đáng sợ

Không giận sao được , khi mà anh đã đợi cô ở gần trường suốt 1giờ đồng hồ mà không thấy đâu . Sau lại lo cô gặp chuyện , anh quay lại trường tìm một vòng , không thấy . Nghĩ cô cãi lời đi làm thêm , anh lại gọi điện hỏi mẹ địa chỉ quán . Chạy đến quán , người ta lại nói cô xin nghỉ

Anh chạy về nhà , cũng không thấy . Số điện thoại cô , anh không có

Càng nghĩ càng điên , cô thực làm anh tức lộn ruột luôn mà . Chẳng thể hiểu vì sao , chỉ vì một con nhóc giúp việc mà anh lại lao đao tốn tâm huyết thế....

Đối diện với đôi mắt anh , Ý Như cảm thấy run run , nhưng bản tính ương ngạnh đã thấm trong máu không cho phép cô hạ mình nhận lỗi

_ Tôi không nói dối !!! Vẫn một mực khẳng định , không thừa nhận

_ Tin tôi gọi điện hỏi chủ quán chỗ cô làm không ??? Anh nghiêng đầu giọng cực gian

_  Tôi ...  !  Ý Như bất ngờ cứng họng , không còn biết nói gì . Nhìn anh đề phòng , hình như anh đã biết gì rồi thì phải , không phải ... ? A , đừng nói anh biết cô không đi làm nha ...

Anh nhếch môi khinh bỉ , lại cất giọng đều đều mà chứa đầy quyền uy

_ Từ mai , ngoài giờ học , cô chỉ được làm việc nhà , đi đâu , làm gì phải xin phép tôi . Đây là lệnh , cấm cãi , Ok ???

_ Anh đừng có quá đáng , tôi còn phải đi làm không rảnh mà chơi trò dở hơi với anh !!!

_ Tôi xin nghỉ làm giúp cô rồi  ! Anh đáp tỉnh bơ

Thông báo của anh như sét đánh ngang tai , Ý Như trợn mắt hết cỡ , tức tối quát lên

_ Anh ... Sao anh dám làm vậy hả ?? Công việc tốt đẹp bao người tìm không thấy , may mắn lắm cô mới được nhận vào , thế quái nào anh dám làm thế với cô

_ Có gì mà tôi không dám , đi ngủ đi mai lại không biết dậy ! Anh buông lời nhẹ bẫng , cất bước lên lầu về phòng . Dáng vẻ cực kì đắc ý kiêu ngạo

Ý Như nhìn theo , nghiến răng , mặt đỏ , mắt cháy hừng hực lửa giận

_ Tên khốn , anh đi chết đi !

Kèm theo đó có một vật thể bay về phía anh

Vèo....

Bốp

Ồ , vật thể bay đáp cực kì trúng đích . Chính là tấm lưng rộng của kẻ huênh hoang nào đó

Trúng một cú đau điếng , Vương Nguyên quay lại nhìn thủ phạm gây án đang nằm chình ình dưới chân

Đó là chiếc giày Nine màu trắng xinh xắn cô vừa tháo từ chân ra

Anh cúi xuống nhặt nó lên , điệu bộ cực kì thản nhiên

Ý Như sau khi gây án , liền thấy hối hận nhưng sự việc đã rồi , đâu thể thay đổi được . Đành nín thở chờ đợi hình phạt giáng xuống đầu

Nhưng

Không

Chẳng có hình phạt nào cả , cũng không có nửa lời trách móc , chỉ có một cái nhếch môi rất đáng ghét như chứa một bồ âm mưu

Vì sao ư ?

Đơn giản là ngay sau đó , anh cầm luôn chiếc giày đi về phòng . Coi như không có gì xảy ra

Thế đấy

Khó hiểu quá

Lẽ ra anh phải xuống đánh trả cô mới đúng lẽ chứ nhỉ ??? Chẳng biết anh ta đang nghĩ gì nữa , không phải lại ôm thù hận nghĩ mưu kế xong mới trả cô chứ ???

Dám lắm nha

Nhưng như thế cô cũng chả sợ đâu , để xem anh làm gì được cô

Hứ !!!!