Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 42: Gặp một chút

Động Đơn Hãn.

"Sư phụ, có cách nào giúp Hắc Từ?" Một giọng nói của nam nhân đầy lo lắng vang lên.

"Ta đã giúp nàng điều chỉnh lại mạch máu, xương cốt, truyền công lực và nội khí giúp kéo dài tính mạng. Việc còn lại là của thần y, ta không còn cách nào khác. Haizz... "

Giọng nói của nữ nhân đầy bất đắc dĩ vang lên, kèm theo đó là một tiếng thở dài vô lực.

Nàng sẽ không chết, chỉ là nàng không cách nào có thể tỉnh dậy được. Nàng toàn thân không chút sức lực, cử động còn không thể...

"Vậy... Sư phụ, chuyện này có cần báo lại cho Tam muội và Bạch Tích biết không? Hiện tại chỉ còn có hai người đó là... "

"Ta nghĩ kh--..."

"Không cần!" Hắc Từ đang trong hư ảo của mình mà tỉnh dậy bật thốt ra.

Xích Ma cùng Sinh Vô Mị kinh ngạc quay sang nhìn người chỉ còn nửa cái mạng đột ngột tỉnh dậy, câu đầu tiên là 'không cần!' kia.

"Khụ, khụ, khụ!... Là... Là không cần phiền các tỷ ấy. Hắc Từ, không sao, một lát sẽ khỏi. Thần y làm sao có thể trọng thương được haha! Khụ! Khụ!... "

Vừa nghe đến sẽ nói cho Bạch Tích biết, nàng dù có đang ở Diêm Vương dạo chơi cũng phải trở về ngăn cản. Nàng không muốn Bạch Tích lo lắng, à không phải, mà là không muốn Bạch Tích áy náy. Một người đa sầu, đa cảm như Bạch Tích nếu biết nàng ra nông nổi này chỉ vì cố gắng thực hiện lời hứa giúp nàng ấy, hay xem thường tính mạng bản thân, xem sẽ có một cuộc chiến tự trách xảy ra. Còn là vì, nàng không muốn để Bạch Tích biết nàng là một con người yếu kém như thế nào, chỉ một con quái thú nhỏ mà cũng đánh không lại.

Sau khi Hắc Từ ho khan, ho đến máu cũng phun ra ngoài. Mị sư huynh mới phản ứng tiến đến giúp nàng vuốt lưng, giọng trách cứ:

"Tiểu muội muội a, bớt nhiều lời không sẽ tổn hại đến thân thể. Sư huynh sẽ không nói với ai việc muội trọng thương. Muội cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng, nơi này được gọi là Động Đơn Hãn có rất ít người biết ở Yêu Giới."

"Đa, đa tạ Mị sư huynh... Còn nữa, đa tạ Yêu Chủ đã chiếu cố Hắc Từ. Ơn này Hắc Từ nhất định sẽ trả cho người."

Xích Ma liếc mắt đến nàng, mỉm cười nói: "Coi như nợ một ân tình. Đến lúc thích hợp ta sẽ đòi lại. Bây giờ nghỉ ngơi tốt là được. Ta còn có việc phải đi trước. Mị nhị con ở lại chăm sóc Hắc Từ giúp ta."

"Vâng... "

Một làn khói tím xuất hiện, hình ảnh Xích Ma liền biến mất không dấu vết, khi Mị sư huynh còn chưa kịp đáp lại câu nói kia.

Huynh ấy quay sang, nhìn Hắc Từ xem xét quan tâm hỏi: "Tiểu muội muội, ngươi cảm thấy hiện tại thế nào? Sống được chứ?"

Hắc Từ lúc đầu cứ nghĩ Mị sư huynh thật tốt bụng hỏi thăm nàng, nếu như huynh ấy không hỏi thêm vế sau.

"Muội cảm thấy đã đỡ nhiều. Muội có thể nhờ huynh một việc được không?"

"Là việc gì muội cứ nói! Ta nhất định sẽ giúp muội!" Mị sư huynh cao hứng chờ Hắc Từ nói ra việc cần giúp.

"Huynh có thể tìm và mang đến cho muội những thứ này?" Nàng bí mật đưa ra một mảnh giấy.

Sau khi Mị sư huynh đọc xong những chữ viết trên giấy, liền trợn mắt lên nhìn Hắc Từ biểu cảm thật quá kích động rồi.

"Suỵt! Nếu huynh có thể giúp muội mang về đây càng nhanh thì càng tốt. Trước đa tạ huynh."

Hắc Từ mỉm cười nói, Mị sư huynh nhíu nhíu mày suy nghĩ. Đây là các độc dược đủ loại kịch độc đến dị độc trong tàng dược, việc lấy nó còn đơn giản hơn là kêu hắn đi ăn một bữa cơm. Nhưng Hắc Từ sao lại cần nó?

Quay sang nhìn sắc mặt Hắc Từ tuy nhợt nhạt nhưng có thể thấy là đặt mong đợi vào người sư huynh này như thế nào. Có thể thần y tự biết cách chữa trị cho bản thân đi.

"Chuyện này... Muội đợi đây một chút, liền có thứ muội cần."

"Đa tạ."

Mị sư huynh biến một cái không thấy người đâu, nàng nhìn xung quanh hang động một chút. Rộng lớn, có bàn có ghế, yên tĩnh, ít ánh sáng. Hoàn hảo một nơi để ẩn nấu và dưỡng thương, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian nếu nàng tự mìn chữa thương và không được nghỉ ngơi thường xuyên hoặc cử động nhiều.

Nàng ngồi thuyền tiến vào tìn trạng tịnh tâm. Dò xét các nơi tổn thương trên cơ thể, nhiều đốt xương bị gãy, mạch máu lệch, vết thương dưới vai trái có xu hướng dần chạm đến tim, lục phủ ngũ tạng nhiều nơi tổn thương nghiêm trọng... Khí đen bay ra từ khắp thân Hắc Từ. Trán nàng thấm ướt mồ hôi hột, cơn đau dần xuất hiện, khiến nàng nhíu chặt mày, sắc mặt thật khó coi.

"Ahh!!! Rầm! Rầm--!"

Hai tay nàng giơ lên chưởng ra nội khí trong người, làm vách đá chấn động lớn như muốn sụp đổ. Miệng phun ra ngụm máu đen, nàng chống đỡ trên giường thở mạnh. Thật đau chết nàng rồi...

"H-- Hắc Từ! Muội sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mị sư huynh tay cầm một gói đồ to đi vào, thấy một màng liền hốt hoảng bay tới kích động hỏi.

"Muội... Muội dùng chút nội khí, ngăn chặn cơn đau một chút, mong là kéo dài được lâu."

Hắc Từ sắc mặt hiện tại kém hơn cả tờ giấy, thoi thóp như sắp chết đến nơi. Doạ đến Mị sư huynh tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

"Muội thật là, thần y cái gì chứ! Cố gắng nằm đây nghỉ ngơi, huynh có mang đến thứ muội cần đây. Có việc gì cứ nói ta, ta sẽ giúp muội."

Hắc Từ được Mị sư huynh dìu nằm xuống, nàng mặt mài nhăn nhó nói: "Đa tạ huynh. Muội hiện không sao huynh cứ yên tâm."

"Như vậy còn nói không sao. Muội, muội thật là! Ây... Haizz~" Mị sư huynh hết cách với Hắc Từ.

Đột nhiên huynh ấy nhớ ra gì, liền kích động nói với Hắc Từ: "Tiểu muội muội a! Ta biết có một người có thể giúp muội trị thương rồi! Người này sống ở núi Liêm Phong, là đứa con duy nhất của Mêu thần tộc. Y thuật nổi danh không thua kém muội, nhưng có điều... Aizz."

Nói đến một nữa Mị sư huynh lại lắc lắc đầu nhìn nàng lo lắng.

Hình như tên núi Liêm Phong nàng đã nghe qua ở đâu, trước Bạch Tích có nói ch nàng biết một nửa cuốn sách cấm trong tàng dược là do người bán yêu lưu giữ. Rất có thể đây là cơ hội đề nàng có thể giải được dị hình hiện tại, còn là xin sự giúp đỡ của người mà Mị sư huynh vừa nhắc đến trị thương tích trên người nàng. Suy nghĩ một chút Hắc Từ cảm thấy đây là chuyện vẹn cả đôi đường, sẵn tiện có cơ hội tránh mặt Bạch Tích một thời gian để không bị bại lộ.

"Mị sư huynh, có điều gì sao?"

"Muốn gặp người này không phải chuyện dễ dàng, muốn người này giúp đỡ càng là chuyện khó khăn nhất! Việc này chỉ có thể tự muội tìm đến, có duyên ắt sẽ gặp được. Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng muội, ta chắc chắn muội có thể gặp được người này!"

Mị sư huynh sắc mặt nghiêm túc, nói chuyện như chém đinh chặt sắc.

Khuôn mặt Hắc Từ cứng ngắt nhìn nam tử tuấn tú trước mặt không ngừng khích lệ nàng.

Nếu như lời Mị sư huynh nói, người thần bí kia là cao nhân ẩn dật? Nhưng nàng đã quyết định, nàng sẽ đến núi Liêm Phong tìm người này, không gặp thề không về!

"Muội nhất định sẽ đi gặp người này!"

"Hảo muội muội của ta! Haha, thời gian không còn sớm. Huynh không thể nán lại đây lâu, đại tiệc Thiên Đăng còn đang bỏ lỡ, muội cứ ở đây yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương. Những việc ngoài kia ta và Triết Tứ đệ sẽ cùng nhau giải quyết."

Mị sư huynh đang chuẩn bị rời khỏi thì bị Hắc Từ kéo áo lại.

"Mị... Mị sư huynh, Bạch Tích tỷ, đã, đã tỉnh chưa..."

Nàng có ấm úng hỏi Sinh Vô Mị, ánh mắt đảo nhẹ lén lút. Nàng muốn biết Bạch Tích hiện giờ đã tỉnh chưa...

Không nghĩ nhiều, Mị sư huynh nghĩ đó chỉ là một câu hỏi bình thường liền không ngần ngại nói: "Nghe nói muội ấy đang ở chỗ Tiêu Đại thăm huynh ấy."

Cánh tay buông lỏng khỏi góc áo của Sinh Vô Mị. Nàng xoay mặt vào trong, che dấu cảm xúc trên gương mặt mình nói:

"Vậy, muội có chút buồn ngủ rồi. Huynh mau ra đó giúp mọi người người đi."

"Ân, muội cố gắng nghỉ ngơi cho tốt." Sinh Vô Mị có chút khó hiểu. Lần nữa nhắc nhở Hắc Từ thì liền rời khỏi.

Chỉ còn lại nàng trong hang động to lớn âm u. Khi nghe Mị sư huynh nói Bạch Tích đang bên cạnh chăm sóc cho Trác Dương Tiêu, tim nàng bỗng đau lắm. Nàng không biết vì sao nữa, có lẻ là do thương tích đi...

Đôi lúc, để tránh càng thêm đau buồn. Ta nên tự lừa dối bản thân bằng một lí do nào đó, cho dù nó có ngu ngốc đến thế nào. Miễn làm ta có một cái cớ để phủ nhận một sự thật không nhất thiết phải biết kia. Tuy chỉ được một lúc, nhưng nó đủ để làm ta phải yên tĩnh suy nghĩ về nó.

Để thoát khỏi cái ảo não làm nàng đau đầu này. Hắc Từ đứng lên cầm lấy gói đồ Mị sư huynh mang đến. Lần này nàng làm viên đơn dược mạnh hơn nữa, tác dụng của nó có thể kéo dài đến tối mai. Từ hàng chục nguyên liệu kịch độc, nàng tạo ra đúng duy nhất một viên dược chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út. Tuy nhỏ nhưng có võ, công dụng hiệu quả cao và... Là một con dao hai lưỡi.

Sau khi uống viên dược, nàng khoát lên người chiếc áo hắc y sam mỏng rời khỏi. Nàng muốn xem, mọi người đã làm đến đâu rồi.

"Triết tứ, đệ phát đủ cho mọi người chưa đấy?"

"Vĩ Hoả không thiếu huynh lo cái gì!? Ta khuyên huynh nên bớt nhiều lời, nếu không sẽ gặp chuyện chẳng may..."

"Ui Dah!!"

"Ta đã nói rồi, đáng đời!"

"Đệ!... "

Ngạn Triết Huyền liếc mắt khinh thường rồi tiếp tục công việc của mình.

Sinh Vô Mị vì lo nhắc nhở Ngạn Triết Huyền mà không chú ý để Vĩ Hoả làm phỏng một bên tay. Huynh ấy vì nóng quá ra sức dãy dụa, thổi thổi tay mình, ủy khuất đến nước mắt cũng muốn ứa ra.

"Haizz... Huynh chỉ biết ra vẻ. Giờ thì xem huynh ra vẻ thế nào, huynh lấy thuốc này thoa vào sẽ nhanh khỏi thôi. Việc ở đây cứ để ta làm, huynh xuống xem Trù Yêu đã làm món ăn đến đâu đi."

Ngoài miệng Ngạn Triết Huyền không ngừng than vãn, trách cứ Sinh Vô Mị. Nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược. Mị sư huynh nhìn sư đệ thoa thuốc cho mình mà chăm chú, vết bỏng đã bớt đau thì liền ngoan ngoãn xuống bếp gặp Trù Yêu bàn giao các món ăn cần làm.

"Tam sư tỷ, còn bao nhiêu người nữa?" Triết Tứ quay qua hỏi tiến độ bên Lạc Phù.

"Chỉ còn vài người, Bạch Tích đang giúp đưa cho họ."

"Ân, vậy chúng ta cũng nên đến Xích La Chi Vọng khảo sát thêm một vòng nữa liền chính thức khai mở đại tiệc Thiên Đăng."

"Được."

Đêm tuyết rơi có vẻ đã ít đi hẳng mọi ngày, nhiệt độ cũng không còn quá lạnh.

Nơi Xích La Chi Vọng được các môn đồ được khiêm khắc rèn luyện riêng mình đồng da sắc, to con lực lưỡng. Đến đã một con muỗi vừa bay đến đều tự động té chết.

"Triết Tứ, đệ có biết hiện Hắc Từ đang ở đâu không?"

Lạc Phù vừa quan sát xung quanh vừa hỏi, từ khi Hắc Từ đi vực Đoạn Tử về thì nàng không thấy muội ấy đâu nữa, nên có hút lo lắng.

"Hình như là đi gặp sư phụ."

Ngạn Triết Huyền có nghe Sinh Vô Mị nói lại tình trạng của Hắc Từ, cũng đã hứa với huynh ấy sẽ không tiết lộ việc muội ấy đang bị trọng thương với ai. Dù gì hắn cũng là cao thủ trong việc nói dối không biến sắc hay một cái chớp mắt, nên tỉ lệ thành công là tuyệt đối. 'Đó là theo dự đoán của hắn'

"Gặp sư phụ? Là có chuyện gì sao?"

Lạc Phù cảm thấy không an tâm hỏi.

"Đệ cũng không biết, có thể nhờ muội ấy giúp vài thứ cho đại tiệc Thiên Đăng."

"Thì ra là vậy... "

Ngạn Triết Hyền lén liếc nhìn sắc mặt Lạc Phù, thấy tỷ ấy trầm ngâm, cuối cùng cũng gật đầu như đã hiểu. Hắn liền thở hắt ra một hơi, việc nói dối hắn không có quen lắm a.

"Triết Tứ, có chuyện gì mà đệ thở dài vậy?"

"Ách! Khụ, không có. Đệ nghĩ chúng ta cũng nên quay lại rồi, có lẻ mọi người đã làm xong hết việc và đang đợi chúng ta đó."

"Vậy chúng ta mau trở lại."

Yêu giới rộng lớn, càng tấp tập khi có đại tiệc Thiên Đăng. Bạch Tích giao xong chiếc Vĩ Hoả cuối cùng cho một yêu nhân, liền vung tay biến mất, phi hành trở về Xích La Chi Vọng tham dự đại tiệc.

"Oa, oa, oa... Nương, hix, nương, người ở đâu oa~"

Đang trên đường trở về, đột ngột nàng nghe tiếng con nít khóc. Hình như là tìm mẫu thân, liền dừng lại. Định tiếng đến giúp đỡ, nàng lại chậm chân hơn một người khoát hắc y sam kia.

"Tiểu bằng hữu, đừng khóc. Đệ đói không? Ta có thứ này rất ngon, cho đệ."

Hắc Từ lấy từ trong người ra một chiếc bánh mềm mềm, có nhân kem vị the the và ngọt ngào của bạc hà.

"Dạ, cám ơn tỷ tỷ tốt bụng hix" Tiểu đệ đệ nhỏ nhắn ngửi thấy mùi thơm lạ, liền kiềm không được nhận lấy. Ăn ngon đến quên mất cả khóc.

Nàng cưng chiều xoa đầu tiểu hài tử mỉm cười nói:

"Đệ ăn có ngon không? Ăn từ từ ta vẫn còn, có cả kẹo cho đệ"

Nói rồi nàng xuất ra trong tay một nắm kẹo viên vuông vuông nhỏ bé màu sắc vàng nhạt thật bắt mắt. Cũng là mùi hương quen thuộc đó, vị bạc hà ngào mật ong.

Tiểu hài tử định đưa tay bắt lấy những viên kẹo trong tay nàng, thì bị nàng dựt lại.

"Nếu đệ muốn ăn, đệ phải trả lời từng câu hỏi của ta trước. Đệ trả lời một câu, ta cho đệ một viên, hai câu, sẽ là hai viên. Đệ nhất trí không?"

Nàng cười cười gian xảo nói. Tiểu đệ đệ không chịu thua liền gật đầu.

"Đệ tên gì?"

"Đệ tên A Ngữ"

Một viên kẹo được trao cho tiểu hài tử, vẻ mặt nhóc ấy vui vẻ ra mặt.

"Đệ đang đi đâu?"

"Đệ tìm mẫu thân."

Khi nhắc đến mẫu thân, đôi mắt A Ngữ lại muốn ứa nước.

"Ta sẽ giúp đệ tìm mẫu thân, với điều kiện đệ không được khóc."

Hắc Từ nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc nói với A Ngữ.

"Dạ..." Nàng hài lòng sờ đầu A Ngữ một cái. Liền đứng lên dắt tay tiểu hài tử.

"Ta nghĩ mẫu thân cũng đang ở gần đây tìm đệ thôi. Chúng ta cùng đi tìm mẫu thân đệ."

Nàng nở nụ cười trấn an bạn nhỏ, một lớn một nhỏ liền đi tìm người.

Gần đó Bạch Tích nhìn theo, nàng chỉ thấy được phía lưng của hắc y sam, không rõ khuôn mặt. Nhưng cảm thấy có chút quen, nàng muốn làm rõ liền bước theo sau.

"Xin dừng bước!"

Nàng gọi lại, hai kẻ lớn nhỏ đồng loạt quay lại nhìn. Vừa chạm ánh mắt kia, Hắc Từ bất ngờ bất động. Bạch Tích có chút ngạc nhiên nhưng lại thu hồi vẻ mặt rất nhanh.

"Muội định dẫn A Ngữ đi đâu vậy?"

"Ách! Muội, tính giúp đệ ấy đi tìm mẫu thân."

"Chuyện đó cứ để ta, ta biết đệ ấy."

Nàng nói xong, tiểu đệ đệ bên Hắc Từ liền động, chạy đến bên Bạch Tích.

"Tiên nữ tỷ tỷ, là tỷ! Haha!"

A Ngữ kích động vui vẻ muốn ôm lấy Bạch Tích, liền bị Hắc Từ phía sau kéo áo lại.

Nàng giả ngây, mặt quay sang phía khác, tay gải trên mặt nói:

"Bạch tỷ, tỷ làm gì ở đây vậy?"

A Ngữ uất ức dãy dụa, nhưng không thoát khỏi vuốt tay của Hắc Từ. Bạch Tích khó hiểu nhưng không để ý nhiều trả lời câu hỏi của Hắc Từ.

"Tỷ đi giao Vĩ Hoả cho các người dân yêu giới, nghe nói muội là người diệt quái thú lấy Vĩ Hoả giúp Yêu giới?"

Nghe đến đây Hắc Từ có hơi bất ngờ, nhìn Bạch Tích xem xét nàng ấy có biểu hiện nào là biết chuyện rồi hay không.

"Đ--"

"Tỷ tỷ xinh đẹp này là người diệt quái thú lấy Vĩ Hoả sao? Đệ có xem trận chiến đấy, rất kịch liệt! Quái thú thật sự rất mạnh, còn làm cho tỷ tỷ bị!?... ưʍ... ưm!..."

Chưa nói hết câu A Ngữ liền bị Hắc Từ dùng tay chặn lại miệng nhóc ấy. Nàng cười cười với Bạch Tích:

"Haha, Vĩ Hoả cũng đã được lấy về không cần nhắc lại chuyện này. Dù gì cũng chỉ là một chuyện không đáng."

Bạch Tích liếc mắt lườm Hắc Từ, người này rõ ràng có gì đó dấu nàng.

"Bỏ tay ra!"

"Bạch tỷ... "

"Bỏ ra!"

"Không thể không bỏ sao?"

"Tỷ nói muội bỏ tay ra!"

"Muội... aizz~"

Hắc Từ không can tâm, bỏ tay khỏi miệng A Ngữ liền thở dài nhìn nhóc ấy. Mong là tiểu bằng hữu không nói gì đó sai. Bị Bạch Tích lườm cho cả sống lưng nàng đều dựng đứng cả lên rồi.

Bạch Tích hướng A Ngữ mỉm cười nói: "Đệ cứ nói tiếp đi. Nếu đệ thành thật, tỷ tỷ sẽ liền đem mẫu thân về cho đệ."

Hắc Từ một bên kinh ngạc nhìn Bạch Tích dụ dỗ trẻ nhỏ còn ghê gớm hơn nàng. Nụ cười ấy có khuynh thành đến mấy, trừ A Ngữ ra ai cũng biết được đó là một nụ cười đầy uy hϊếp cỡ nào.

Tiểu bằng hữu hồn nhiên cười tươi nói:

"Dạ, trận chiến quái thú ấy thật sự rất kinh khủng a. Mọi người xem tỷ tỷ xinh đẹp chiến đấu mà đều nín thở, lúc đầu tỷ tỷ có bị quái thú đánh trọng thương nhiều lần. Đặt biệt đoạn cuối tỷ tỷ bị quái thú giáng cho một quyền, mọi người cứ nghĩ tỷ tỷ đã mất mạng! Nhưng không ngờ, tỷ tỷ không tổn thương dù một mảnh y phục, thực ngầu dùng một chiêu gió sét như xé tan không gian, đánh cho quái thú té ngã, khúc sau... Khúc sau... Hình như không ai nhìn rõ nữa a, vì chỉ toàn cát và bụi che mất..."

Kể lại trận chiến vừa mới đây kia, A Ngữ nhớ như in kể lại thật cao hứng. Trong mắt hoàn toàn ngưỡng mộ và yêu thích.

Bạch Tích nghe kể lại liền tức giận, lại không biết vì sao tức giận. Con người đang giả ngơ kia ngang nhiên đánh thuốc mê nàng để một mình đi giải quyết quái thú. Thật sự là rất nguy hiểm, trong sách cấm của yêu giới có kể lại.

Quái Hoạn Thủ là Yêu thú đã sống được hàng ngàn năm, hễ một trăm năm nó lại phá bỏ phong ấn xuất hiện một lần, không ai biết được nó muốn làm gì. Mỗi lần nó xuất hiện nếu không ai đứng ra chiến đấu cùng nó, ắc Yêu giới sẽ diệt vong. Nhưng chuyện phiền phức chính là, những ai chiến đấu cùng nó người thì tàn phế, kẻ thì mất mạng. Đả thương được nó, nhưng sau một lúc nó lại tự động hồi phục. Trước giờ chưa gặp qua kẻ nào hoàn toàn đánh bại nó và lấy Vĩ Hoà, trong khi thân thể lại lành lạnh không một vết xước kia. Hắc Từ còn là, một thần y, chút ít võ nghệ thì sao có thể...

"A Ngữ rất ngoan, đệ xoay lại phía sau. Tỷ sẽ tìm mẫu thân giúp đệ."

Bạch Tích không thèm liếc mắt tới Hắc Từ, cười nhẹ nói với tiểu hài tử kia.

A Ngữ tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà xoay người lại.

Bạch Tích cuối xuống, vén tóc sau gáy tiểu A Ngữ lên. Đột nhiên dưới gáy đệ ấy hiện lên vài dòng chữ màu vàng sáng chói. Làm Hắc Từ một bên lén liếc nhìn bị một trận kinh ngạc. Bạch Tích là thiếu chủ của Yêu giới, liền có thể biết rõ từng người một nơi này. Nàng đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, liền dừng tầm mắt ngay Hắc Từ.

"Muội tránh một bên."

Ánh mắt Bạch Tích biến sang màu lục thực xinh đẹp mị hoặc lòng người. Hắc Từ bị tiếng nói của Bạch Tích làm giật mình liền bước sang một bên.

"A Ngữ, mẫu thân đệ ở bên kia." Nàng nói tay chỉ về hướng trước mặt, có một phụ nhân vì kích động, bước chân đi loạn vẻ mặt đau khổ hỏi những người xung quanh.

A Ngữ ánh mắt liền toả sáng, nước mắt bắt đầu trào ra liền chạy đến đó.

"Oa, oa Nương!"

Từ xa Hắc Từ và Bạch Tích nhìn thấy hai mẫu tử được đoàn tụ thì an lòng. Tâm tình đột nhiên cũng vui vẻ ra. Từ khi nào hai người đã đứng gần sát bên nhau cũng không hay biết.

"Hắc Từ, muội không đến dự đại tiệc sao?" Bạch Tích lùi một bước nhẹ giọng hỏi.

"Muội muốn xem người dân nơi này thả Thiên Đăng." Nàng không để ý động tác của Bạch Tích, nàng mỉm cười nói. Nhưng thật muốn hỏi Bạch Tích một câu 'sao mặt tỷ đỏ vậy?'

"Không ngờ muội có nhã hứng này, vậy tỷ đi trước đến đại tiệc, cáo từ."

"... Bạch–-" Hắc Từ chưa kịp gọi thì đã thấy Bạch Tích biến mất theo ánh sáng đỏ. Với mắt nàng thì vẫn có thể thấy được Bạch Tích đang phi hành trên Phượng Vũ bay đến hướng Xích La Chi Vọng.

Mới gặp được chỉ một chút... Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để nàng nghĩ về nó thật nhiều rồi, chỉ cần nhìn một chút. Nàng quay đầu, trên bầu trời xuất hiện nguyệt quang thật sáng, toả khắp bầu trời, có thể nhìn rõ từng làn mây ẩn hiện. Nàng lại cảm giác bản thân có chút thật thê lương...

____________________________________________

Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Bạch Tích! Tỷ có biết nơi lạnh nhất thiên hạ là nơi nào không?

Bạch Tích: Tất nhiên là Yêu Giới.

Hắc Từ: Chính là nơi không có hình bóng của nàng đấy ^^

Bạch Tích: Ngươi lại càn rỡ như vậy...

Hắc Từ: Aizz~ Thật ra... dạo này tình hình của ta khá là khó khăn. Nàng có thể cho ta mượn chút đồ không?

Bạch Tích: Ngân lượng sao?

Hắc Từ: Mượn một cái nắm tay của nàng >///