Chỉ là theo bản năng của con người, gặp phải thứ mình xem là thâm thù đại hận, nhất quyết không muốn gặp mặt nhau, dù ở bất kỳ đâu với bất cứ tình huống nào. Không may cho Lục Bỉ, là do lòng nàng chưa thấu trời đất.
Dưới hàng chục ánh mắt nghi ngờ của đám quan nhân phía dưới, nàng ho khan nói dối trắng trợn:
"Khụ, hôm nay là đại tiệc chiêu đãi các vị, trẫm sẽ phá lệ góp vui cho mọi người!"
Lục Bỉ mỉm cười nhẹ nhìn tất cả, một tên Binh bộ thị lang đột nhiên từ hàng quan văn bước ra cung kính tâu:
"Thưa Thiên Hoàng, chúng thần rất cảm kích, nhưng không may vì đến phần múa hát của Ngũ Long Công Chúa - (Khã Thy, Khã Chiêu, Khã Nhạc, Khã Vân, Khã Kiều.) trăm năm có một. Được Hoàng thượng đích thân mời đến, việc này..."
"Chỉ có vậy? Haha! Trẫm sẽ xướng, các nàng ấy múa, hòa tấu. Việc này chắc không thành vấn đề phải không?"
Nàng đã nghe qua đại danh nhóm mỹ nữ Ngũ Long Công Chúa đến từ đế quốc láng giềng - Hải Triều. Nhóm mỹ nữ gồm 5 người, này lưu diễn khắp nơi, nhưng rất khó khăn để được mời đến. Các con ông cháu cha còn phải nể sợ vài phần không dám động vào, vì 5 người họ điều là công chúa của đế quốc Hải Triều tuy nhưng cũng là bội phục về tài nghệ của các nàng.
Tên binh bộ thị lang buộc phải câm nín, nếu hắn muốn chết thì có thể ho một tiếng.
Số đại thần còn lại không hẹn mà lắc đầu cảm thông cho tên đó. Lục Bỉ duy trì nụ cười nhạt:
"Có thể mời Ngũ Long Công Chúa lên được rồi."
Nàng nhân cơ hội, đạp lên từng bật thang bước xuống nhẹ tênh như gió. Cách càng xa nơi 'thiên địch' xuất hiện càng tốt.
Nàng xuất bên hông chiếc sáo bạch ngọc dài. 5 mỹ nữ đeo mạng che từ đâu bước ra, y phục lục nhạt, thân hình thon thả. Đứng giữa cùng nàng là một mỹ nữ cao nhất trong số đó, thấp qua vai nàng một chút, y phục màu hồng phấn khác với 4 người còn lại. Đây hẳng là Khã Thy tỷ tỷ. mỗi người cầm một đạo cụ, Khã Chiêu đàn tranh, Khã Nhạc đàn cầm, Khả Vân trống nhỏ, Khả Kiều tỳ bà,... Khả Thy đeo mạng che mặt tay cầm chuông nhạc, chuẩn bị tư thế múa.
Tiếng sáo bạch ngọc Lục Bỉ phát lên đầu tiên, kế đó là từng tiếng hòa tấu phát lên lần lượt, đúng lúc Khả Thy kéo mạng che mặt bỏ xuống, lòng Lục Bỉ có vô vàng ngũ vị tạp trần.
Có thể không sao? Người này... Thật giống cô bạn gái dịu dàng đáng yêu 'kiếp trước' kia của nàng, không sai một nét. Lục Bỉ cười nhạt:
"Đã đến nơi này lão Thiên gia vẫn không chịu buông tha cho ta sao?"
Nhang sắc mỗi một khắc đều như nhau, có điều Khả Thy này là vẻ thông thạo dịu dàng, tính khí trưởng thành là một 'tỷ tỷ nhà người ta'. Còn người ấy tính cách thích tranh đua, thắng bại, là người thích làm trung tâm của sự chú ý lại rất trẻ con, luôn luôn là dáng vẻ đáng yêu. So như thế nào cũng là hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng xuất hiện trước mặt nàng vẫn không thể chối bỏ, dung mạo hoàn toàn giống nhau...
Tránh không khỏi tim nàng nhói đau, không hiểu vì sao nàng lại liếc nhìn về phía trên. Công chúa hiện đang nghiêm trang dõi theo, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Không biết có phải nàng hoa mắt hay không, chỉ là thấy được Công chúa nháy mắt với nàng một cái, một cái chớp mắt rất nhanh, không xác định được thật có hay không?
Khã Thy đã bắt đầu lắc lên tiếng chuông vừa múa theo âm điệu. Lục Bỉ cũng ngưng tiếng sáo bạch ngọc cho khúc nhạc dạo đầu, hát lên lời ca thanh thúy như gió xuân, lại có chút đau buồn, không rõ đang hát hay đang kể về một câu chuyện nào đó. Lục Bỉ biết mình nên xướng ca khúc nào rồi:
"Thấp sáng ngọn đèn dầu đã tắt.
Trên núi có một ngôi chùa cổ tên Lan Nhược
Người tới đều chấp tay lễ phật
Vóc nước lên trong thấy bóng mình
Đọc rằng: Không tức thị sắc
Cho trời đất bao la này nổi tâm ma
Chuyện cũ chẳng biết cập bến nơi đâu
Đã sa vào chốn hồng trần
'Sẽ có một ngày đong đầy quá khứ
Rót vào chén hổ phách, nở ra biết bao hồi ức
Là trong? Hay là đυ.c?
Phồn hoa quay về cõi trần
Thân hèn mọn như đom đóm yếu ớt
Giương kiếm trường ca, hiệp khách tiêu sái
Sờ viền gương đồng, tự hỏi tự đáp chẳng ai thưa
Còn ta say sưa đi ngược luân hồi'
...
Hát lên đau thương, hợp tan
Bước nhầm vào tam giới bao la..."
Nàng tiến phía trước cầm lấy bầu rượu, nhẹ rót vào chén bạch thạch tinh xảo, một hơi uống cạn, một hơi ca hát. Nhân thế vì tiếng ca mà lặng đi, ai cũng say sưa nghe đến hồn phách không biết đã còn hay không.
Công chúa lặng người cùng Tiểu Lang ngắm nhìn tất cả biểu tình trên gương mặt Lục Bỉ. Vì đâu không hiểu, nàng thấy có sự đau buồn từ Lục Bỉ phát ra, tiếng hát cũng là không biết là kể về ai hay là chính bản thân nàng? Nàng cảm thấy mình đang xót xa.
#Tiểu Lang: tên chuột bạch hamster bên cạnh Nhã An. (giống cái)=)))
Khi tất cả kết thúc, im lặng kéo dài 1 phút hai hàng quan văn quan võ một màn hoan hô vỗ tay. Nào đâu còn ra là cái gì hoàng cung trong truyền thuyết?
Bửa tiệc này thật lâu, nàng say... Bước đi loạn choạng đến hoa viên phía sau Long Điện.
Nàng ngồi cô đơn nơi tư đình. Ánh trăng vẫn còn đó, thật sáng. Nguyệt quang soi chiếu soi, sáng một vùng nơi tư đình đơn coi. Tay nàng vẫn còn cầm bầu rượu to, không thể kiềm chế. Nàng rót vào chén ngọc thạch lại đưa lên môi. Ngước nhìn trăng sáng, cuối đầu là bóng hình của bản thân. Một mình hưởng rượu... Cô đơn như vậy?
"Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán."
Dịch thơ:
Trong đám hoa với một bình rượu
Uống một mình không có ai làm bạn
Nâng ly mời với trăng sáng
Cùng với bóng nữa là thành ba người
Trăng đã không biết uống rượu
Bóng chỉ biết đi theo mình
Tạm làm bạn với trăng và bóng
Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân
Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi
Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn
Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa
Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi
Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này
Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại.
#Thơ: Nguyệt hạ đọc chước kỳ 1.
Lý Bạch.
Ngâm xong câu thơ, nàng nhất bầu rượu uống cạn. Uống thật nhiều, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ tênh, cùng tiếng chuông rinh rinh nhỏ nhẹ của ai đó đang dần đến gần, một mùi hương thật quen thuộc. Sau đó... Không có sau đó. Nàng đã gục đi, nằm trên chiếc bàn thạch lạnh lẽo.
Chưa đến 10 giây, nàng mơ hồ tỉnh lại. Một tên áo đen bịt mặt chuẩn bị ám sát nàng. Lục Bỉ bật dậy tránh né lưỡi kiếm. Vì say, động tác của nàng có chút bất tiện, để kiếm của thích khách chém đứt một bên áo nàng. Rút ra cây sáo bạch ngọc dài được nhéc bên hông đỡ kiếm. Tên thích khách này thật lợi hại. Công phu và nội công không tệ, mắt thường thấy như hai người chỉ đánh vài chiêu, nhưng thật sự đếm bằng giây thì mỗi giây gồm hàng chục đường kiếm xẹt lửa, xé gió mà lao đi.
Lục Bỉ dùng chút công phu áp chế, chỉ như mèo đang vờn chuột. Tên thích khách cũng nhận ra mình không phải là đối thủ liền có ý định tẩu thoát. Nhân cơ hội sơ hở, nàng áp chế đường kiếm, dùng sáo bạch ngọc gạt phăng thanh kiếm khỏi tay thích khách. Vì bất ngờ bị nàng gạt đi kiếm mà hắn loạn choạng như sắp té. Không hiểu vì sao, Lục Bỉ bắt lấy tay thích khách kéo lại không để hắn bị ngã.
Giữa cảnh đêm thơ mộng, gió xuân thanh thanh thổi. Tà áo nàng nhẹ bay theo chiều gió. Hiện tên thích khách như được nàng ôm trọn vào lòng. Có điều... Như đang ôm một tiểu muội muội. Nàng vô tình chạm phải thứ trước ngực thích khách, một xúc cảm mềm mại. Tiểu nữ nhân trong lòng nàng chỉ cao qua vai nàng một chút. Thân hình thon thả, trên người có hương hoa dịu nhẹ dễ chịu. Tiếng chuông đeo trên chân nữ nhân rung rung theo chuyển động.
Mắt đối mắt, sợi vải lụa đen dài đeo trên trán nữ nhân bị gió thổi bay bổng. Ánh mắt như sao sáng màu lục bất ngờ mà mở to nhìn gương mặt phóng đại của Lục Bỉ.
Lục Bỉ nàng lại là bị hớp hồn bởi đôi mắt ấy, màu mắt sao lại quen thuộc. Nhìn xuống, nàng muốn biết phía sau mảnh vải đen này là khuôn mặt như thế nào. Dám cả gan ám sát nàng lộ liễu như vậy, còn đánh hương mê làm nàng nửa tỉnh nửa mê.
Tay Lục Bỉ theo bản năng đưa lên muốn kéo miếng vải che mặt của thích khách xuống. Nữ nhân biết ý định của nàng liền thoát khỏi móng vuốt của ai đó, nàng cũng biết người này lúc sơ ý đã chiếm tiện nghi nàng. Tên tiểu hài tử bại hoại!
Mắt thấy nữ nhân muốn chạy, Lục Bỉ nhanh như chớp điểm nguyệt nàng. Giọng có chút say:
"Ngươi to gan!... dám... hành thích trẫm. Còn muốn chạy?"
Nữ nhân ánh mắt nhìn nàng không động cũng không nói.
"Để xem ngươi là lữ khách từ đâu đến?"
Nàng kéo vải đen che mặt nữ nhân. Lục Bỉ kinh ngạc nhìn đại mỹ nữ trước mặt. Tay nàng một lần lại một lần xoa mắt. Nàng có phải là uống quá nhiều rượu rồi phải không? Say đến quán gà rồi?
"Công chúa? Sao... Sao lại là nàng?"
Dung mạo quốc sắc thiên hương này có tìm đến chân trời gốc bể, đào đến Diêm cung cũng không thể kiếm ra được người thứ hai. Nhã An lạnh lùng liếc nhìn Lục Bỉ:
"Ta chỉ là làm theo giao phó của Xích Ma. Không may lần này rơi vào tay ngươi coi như ta số đã tận. Muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi."
Nhã An nhắm mắt ngửa đầu, tư thế tiêu sái chịu chết.
Lục Bỉ cong khóe môi cười nhạt. Một tay nhanh giải nguyệt cho Nhã An:
"Là muốn gϊếŧ trẫm? Haha! Ta mong là Công chúa có thể gϊếŧ được ta." Nàng thật muốn chơi trò mạo hiểm với Nhã An a.
Lục Bỉ thì thầm vào tai nàng:
"Đã lâu không gặp, Công chúa. Nàng lớn lên thật rất xinh đẹp, cũng rất... Khụ! Hiện tại cũng đã muộn, thỉnh Công chúa hồi cung!"
Nhịp tim Nhã An bỗng đập nhanh hơn, tai nàng hơi ngứa. Hơi thở nóng ẩm phả vào tai nàng cùng với câu nói kia. Nàng đã nghe rất nhiêu người từng khen nàng xinh đẹp, nghe đến ngán, nhưng riêng lời khen kia nàng lại muốn được nghe thêm một lần. Sao nàng lại có cái suy nghĩ như thế này!?
Lục Bỉ chấp tay cung thỉnh Nhã An. Ánh mắt Nhã An phức tạp nhìn nàng. Câu nói của Lục Bỉ có gì đó rất khó giải thích, nhưng không biết là chỗ nào không ổn. Dù gì hiện tại chưa thể, nàng cần trở về một phen điên cuồng luyện tập may thay có thể đánh ngang được với tên mặt than này. Lần thứ nhất không gϊếŧ được, thì lần thứ hai, thứ ba,... Nàng thật không hiểu nổi người trước mặt này là đang muốn bán thuốc gì.
Nhã An dùng khinh công bay đi trong bóng tối mờ nhạt. Lục Bỉ hạ tay, ánh mắt hướng theo bóng người đã khuất.
"Phù~ Tiểu chuột bạch hù chết ta!"
Tiểu Lang đột nhiên thò đầu từ vạt áo của Công chúa ra, núp núp ẩn ẩn dọa đến nàng. Thiên địch cho dù có ẩn nấp kỹ đến thế nào thì nàng có thể dùng đến 1/1000 độ nhạy bén mà phát hiện ra. Nàng còn đang muốn thả thính thì nhìn thấy tiểu chuột bạch, bao nhiêu lời muốn nói đều phải nuốt xuống.
A~ nàng say thật rồi. Đại sự không xong, may là chưa quá chén, để nàng uống một hớp nữa thì coi như 'ba chấm'. Nàng lảo đảo bước trở về nơi ở Vương Triệu Dĩnh đã sấp xếp từ trước cho nàng.
Nhã An trở về tẩm cung của mình. Lục Bỉ không phải là người đơn giản, đầu óc cũng không phải của hài tử cùng tuổi. Sau bài hát kia, câu thơ kia, võ công... Lục Bỉ nàng vô cùng tài giỏi, không gì không biết. Những thứ nàng ấy làm, bất cứ hành động nào, động tác nào của nàng điều thu hút ánh mắt. Còn là vô cùng khác biệt với mọi thứ nàng từng hiểu biết, tra sử sách cũng không hề có. Thật lạ...
Nhã An đi ra sau bức bình phong lớn, phía sau ấy có hồ nước to rải đầy hoa, khói nóng nghi ngút bốc lên. Nàng giải khai y phục, chân thon trắng mỹ nhân bước vào hồ.
Nàng chỉ mặc trung y, trên chiếc giường êm mềm mại ngả người.
Tìm mãi cả một buổi, mắt Lục Bỉ muốn mở hết lên. Tên Vương Triệu Dĩnh là có gạt người hay không đây? Hoàng cung lớn như vậy, đi cũng lâu, người say xỉn như nàng tìm như thế nào? Mắt Lục Bỉ cứ liên tục cụp xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện cổng lớn, biển tên chữ mờ mờ cái gì cung... Chắc là nơi này. Nàng thản nhiên bước chân vào trong...
______________________________
Tô Lục Bỉ: Từ lâu đã nghe nói nàng rất thông minh!
Vương Nhã An: Đúng.
Tô Lục Bỉ: Vậy ta hỏi nàng, trên đời này cái gì nhiều nhất?
Vương Nhã An: ...Nước?
Tô Lục Bỉ: Sai rồi~
Vương Nhã An: Sai? Rõ ràng đại dương chiếm đến 2/3 diện tích trái đất. Sao lại sai?
Tô Lục Bỉ: Nhưng có một thứ nhiều hơn nước!
Vương Nhã An: Là thứ gì?
Tô Lục Bỉ: Là tình yêu ta dành cho nàng!>///