Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 11: Rời đi

"Chuyện này là sao? Lão xú đầu là muốn cái gì đây!?"

Mới tờ mờ sáng, Lục Bỉ vẫn còn mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở, ngáp 1 hơi dài~ thì nhận được mật thư của Lôi Tụ. Vừa đọc xong, bao nhiêu cái buồn ngủ bị đánh bay đi hết. Trong thư, sư phụ bảo nàng phải trở về Thiên Trúc gặp mình, có thắc mắt cái gì thì quăng ra sau đầu, lập tức trở về.

Lục Bỉ nổi giận đùng đùng. Nàng lúc trước tìm người là biết bao lâu không thấy, bây giờ ở đâu xuất hiện kêu phải quay về ngay, người ta ở đây là đang chơi vui vẻ nga, tức chết nàng mà, hừ!!!

"Người đâu!" Nàng lớn giọng kêu.

"Có.. có hạ thần!" Một tên công công chạy vào, quỳ bịch xuống một phát, tay chân run rẩy, biết chắc Lục Bỉ là đang sinh khí, không thể làm phật ý tiểu tổ tông được, bay đầu như chơi a!

"Ngươi giúp trẫm chuyển cái này cho công chúa Nhã An. Không chậm trễ!" Dứt khoác, nàng đưa cho công công một hộp gỗ nhỏ, phất tay.

"Hạ thần...xin cáo lui..." nhận lệnh xong, tên công công lau lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhỏm (ai nha~ hóa ra là không việc gì lớn!) vừa bước ra khỏi cửa thì hắn chạy bán sống bán chết, mém xíu là té sml trước cửa luôn rồi.

Sau khi giao phó Đinh Dụ và Đinh Hải âm thầm bảo vệ công chúa. Nàng đi lần này ít thì 5 năm, nhiều lắm thì 10 năm. Sẽ rất rất nhớ nàng a!!! T^T

Nàng vội vã rời khỏi, thay một bộ hắc y, nón vải đen che mất khuôn mặt, tay cầm trường kiếm, đạp gió bay đi.

-----------------------------------------------------------

"Công chúa, có đồ vật của Thiên Hoàng nước Nam Liêu gửi cho công chúa. Mời người xem!"

Một tên hộ vệ từ đâu chạy tới, gấp gáp thở hỗn hển, dâng lên một cái hộp gỗ nhỏ trước mặt Nhã An.

"Ân, cứ để đó! Ngươi lui đi." Nàng đang học viết chữ, không chú ý tên hộ vệ, đầu vẫn cúi, lơ đển nói.

"Thần cáo lui!" hắn để hộp gỗ nhỏ lên bàn, tức khắc ly khai.

Lúc sau, nàng đặt bút xuống, nhìn đến hộp gỗ. Cánh tay nhỏ nhắn, trắng mịn cầm lấy, từ từ nhẹ nhàng mà mở ra.

Nàng mở lá thư, đọc xong thì mài liễu nhíu lại, cắn cắn môi dưới, mắt ánh hiện lên chút không vui.

"Cái tên này có cần đi lâu như vậy không?"

Nhìn lại trong hộp gỗ, còn có một cây trâm và nửa miếng ngọc bội, cái cuối cùng nàng để ý nhất chính là một chiếc vòng chân, được đan bằng sợi chỉ đỏ dày, trên có 3 chiếc chuông nhỏ, tiếng chuông vang lên khi nàng chạm vào, thanh thanh, rinh rinh, âm điệu như một bản nhạc. Lục Bỉ nàng là tự tay làm nó, quả thật là có dụng ý.

Hai thứ còn lại, nàng nhìn chúng đều có màu đỏ thẳm như máu lại tinh khiết lạ thường, trên nửa miếng ngọc bội này có khắc tên của Lục Bỉ. Chiếc trâm cùng làm bằng thạch, tinh xảo, khắc thành như một nhánh cây, phía trên đầu trâm là một nụ hoa nhưng không nhận biết là hoa gì, tại sao lại là một nụ hoa!??

" Ngươi có phải đưa nhầm rồi không a?"

Nhã An không ngừng cảm thán 2 món đồ. Nàng chưa từng thấy bảo vật nào tinh xảo cùng mê người mà khác lạ đến như vậy. Nhìn xung quanh 2 món vật này như có một loại khí gì đó, luôn phát ra hào quang đỏ mông lung, không quá sáng.

"Ruộc cuộc trong hồ lồ của hắn là bán thuốc gì!?"

Ánh mắt nàng nhu thuận ngắm nghía 3 bảo vật vô giá, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng là nàng đang suy tính chuyện gì đây?

-----------------------------------------------------------

Lục Bỉ sau mấy canh giờ vận Lôi Phong bay vèo vèo trên trời, đạp từng cành cây, từng mái nhà nhanh như cắt. Hiện tại nàng đang trên mái nhà của phủ thừa tướng. Nhìn xung quanh, toàn các người làm đang bận rộn dọn dẹp, chuyên tâm làm việc của mình. Không thấy chủ nhà đâu cả?

"Huýt~"

Nàng huýt sáo, một tiểu hồ ly từ đâu nhảy lên mái nhà, hưng phấn chạy quanh Lục Bỉ vài vòng thì leo từ chân Lục Bỉ, lên tới vai nàng, cuộn tròn đuôi nằm xuống... Lần này đi thì phải mang theo bằng hữu nga!

Nàng nhiều lần ghé thăm Tiểu Bạch, cho nó toàn đồ ăn hảo hạng, bây giờ là to tròn rồi, đồ lười biến! Nàng ít khi đi đâu mang theo Tiểu Bạch, phải nhờ Nguyệt Đan tỷ chăm sóc.

"Ai da! Tiểu đệ, biết ngay là đệ mà. Không thì làm sao đang ăn, Tiểu Bạch có thể một phát biến mất như vậy đâu?"

Nguyệt Đan chạy theo tìm Tiểu Bạch, thì thấy cái con người màu đen phóng nhỏ dáng dấp, đang đứng trên mái nhà, cùng cái cục tròn tròn màu trắng trên vai. Không ai khác là nghĩa đệ của nàng nha, mấy lần trước có gặp nhau nói chuyện vui vẻ được vài câu thì trước sau là Lục Bỉ bận, đi xử lý công chuyện mà bỏ tỷ tỷ mình, cho người ta suốt ngày toàn chơi với tiểu hồ ly kia, hừ!

Giả sử, chỉ là giả sử!! Nếu Tiểu Bạch không phải là một tiểu hồ ly, mà là một chú cún con, không phải Nguyệt Đan sẽ mang tiếng suốt ngày chơi 'cún' sao? (ahihi đồ chó!>