Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 43-44

Chương 43: Em là đôi mắt của anh

Ngón tay lành lạnh của anh mò mẫm sau gáy cô khiến cô nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Vật thể lành lạnh ấy cứ ma sát qua lại trên làn da tựa như một con giun nhỏ làm cô ngứa ngáy, làn da cũng lập tức trở nên nóng bỏng giống như lửa. Cảm giác như đầu ngón tay của anh càng thêm lạnh lẽo, không thể nghi ngờ, sự lạnh lẽo này chính là giọt mưa làm dịu cơn nóng của da thịt, đem sự mát mẻ ấy truyền cả vào tận trong lòng cô, sự tức giận của cô cũng nhờ đó mà biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một sự rung động đầy lạ lẫm.

“Đúng là có một vết sẹo này.” Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt của anh truyền tới, “Cũng coi như đó là một ký hiệu.”

Có ý gì? Xem cô là con mèo con chó dễ bị lạc đường ư? Còn phải dựa vào ký hiệu để tìm kiếm?

Tìm kiếm?

Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô khiến cô càng thêm xúc động.

Chẳng qua là vô tình gặp được giữa biển người, ai sẽ là người tìm kiếm ai đây? Từ nay cứ vĩnh viễn xa cách tận chân trời góc biển thôi.

“Đứng dậy! Còn nằm nữa!?” Anh lại vỗ vào đầu cô.

Lúc này cô mới ý thức được thì ra trong lúc anh sờ soạng mình đã bất tri bất giác dựa sát vào người anh.

Mặt cô nóng lên.

Lại lần nữa cảm thấy may mắn vì anh không nhìn thấy.

“Ngủ đi!” Anh trượt vào trong chăn, nét mặt hiện lên một vẻ thần bí kỳ lạ.

Cô không hiểu được ý nghĩa ẩn sau vẻ mặt này của anh, chẳng qua là cảm thấy hơi mất mác. Đối với sự ly biệt ngày mai, anh dường như chẳng có một chút cảm giác nào, chỉ có cô là phiền muộn.

Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười chua xót rồi giúp anh dém chăn.

Một đêm này, ánh trăng chiếu rọi.

***

Hạ Vãn Lộ không nghĩ tới chủ nhiệm khoa sẽ tìm mình nói chuyện, ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng đã bảo y tá trưởng tới phòng bệnh gọi cô.

Lúc này, người nhà họ Tả cũng đã có mặt, đang chuẩn bị làm xong thủ tục để đón Tả Thần An đi.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tả Thần An lúc này đã cởi xuống bộ quần áo bệnh nhân, thay vào đó là bộ quần áo thoải mái bằng bông vải, chất liệu vừa nhẹ vừa mỏng dán chặt vào cơ thể thon gầy của anh, hoàn toàn đối lập với khí chất siêu phàm thoát tục. Nếu cứ nhìn như vậy thì ai sẽ nhận ra anh là một người mù? Thiên chi kiêu tử* nha, không phải là không có tư cách.

*Thiên chi kiêu tử: chỉ những người có địa vị, đứng trên người khác.

Chẳng qua là, anh tựa hồ cũng không để ý tới sự tồn tại của cô lúc này.

Cũng bình thường thôi. Hầu hết bệnh nhân đều như vậy, có ai lại thích ở mãi trong bệnh viện thế này đâu, chỉ ước gì được rời đi sớm hơn một chút chứ ai lại lưu luyến một ý tá nhỏ giống như cô? Chỉ mong là từ nay về sau không còn gặp lại mới phải.

Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, buồn bã đi tới phòng làm viêc của chủ nhiệm khoa.

Nhưng mà, chủ nhiệm khoa lại mang đến cho cô một tin tức khiến người ta khϊếp sợ.

Sau một hồi nói chuyện cực kỳ khách sáo, chủ nhiệm khoa mới dè dặt hỏi cô: “Tiểu Hạ này, cô có bao giờ suy tính đến chuyện tương lai của mình sau này chưa? Cô có muốn ở lại Bắc Kinh không? Có muốn ở lại bệnh viện của chúng tôi không?”

Mắt cô chợt sáng lên, đây là ý gì? Ở lại Bắc Kinh là chuyện mà cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ, huống chi còn được ở lại một bệnh viện tốt như thế này.

Cô sợ mình hiểu sai ý nên mới cẩn thận hỏi lại: “Chủ nhiệm, tôi không hiểu ý của ngài…”

Chương 44: Em là đôi mắt của anh

“Là thế này.” Chủ nhiệm khoa tiếp tục, “Hôm nay Tả Thần An được xuất viện nhưng mắt cậu ta vẫn chưa nhìn thấy nên sinh hoạt sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sau khi xuất viện chủ yếu là do người nhà chăm sóc. Trường hợp giống như cậu ta cô cũng biết, không dễ dàng để người khác đến gần, cô coi như là một người đặc biệt. Mặt khác cô cũng am hiểu về y học, không biết cô có đồng ý đến nhà họ Tả không?”

“Ý của ông là…Tôi đến đó làm bảo mẫu.”

“Cứ cho là như vậy! Tiểu Hạ, mặc dù hơi mệt một chút, cũng không được dễ nghe cho lắm nhưng cô phải biết, xét về lâu dài mà nói thì đây chính là cơ hội hiếm có đối với cô. Bây giờ cô đi, thành tích thực tập hay bằng tốt nghiệp gì đó đều không ảnh hưởng, chờ đến lúc cậu ta không cần chăm sóc nữa còn có thể sắp xếp cho cô một công việc ở bệnh viện chúng tôi, hoặc là nếu cô muốn tới bệnh viện khác cũng không thành vấn đề. Cô thử nghĩ xem?”

Trong lòng cô giống như có thứ gì đó bành trướng, không phải là không động lòng nhưng mà cô càng quan tâm đến một vấn đề khác. “Chủ nhiệm, đây là quyết định của bệnh viện hay đề nghị riêng của người nhà họ Tả, hay là…đích thân Tả Thần An đề nghị.”

Chủ nhiệm khoa mỉm cười, “Đương nhiên là do người nhà họ Tả đề nghị, về phần có phải là ý kiến của Tả Thần An không thì tôi không biết. Chẳng qua là, tính cách của cậu ta cô cũng hiểu, nếu cậu ta không đồng ý thì ai cũng đừng mong ép được.”

Giờ phút này, trái tim của cô đột nhiên nhảy nhót.

Thảo nào tối hôm quả vẻ mặt của anh thần thần bí bí,lại hơi kỳ lạ, còn cố tình giả bộ giống như không có chuyện gì.

Cuối cùng cô vẫn đồng ý đến nhà họ Tả. Thật lâu sau này cô mới nghĩ lại, khi đó cô không chùn bước muốn làm việc nghĩa là vì cái gì? Có thật là vì cơ hội được ở lại Bắc Kinh không? Cô biết, không phải như vậy.

Có lẽ, chỉ bởi vì bóng dáng cô đơn dưới ánh trăng tròn vào hôm ấy.

Có lẽ, là bởi vì cảm giác hơi lạnh khi đầu ngón tay của anh chạm vào cổ cô lúc đó.

Có lẽ, là bởi vì đôi môi không ngừng mím chặt của anh, bờ môi tinh tế mang một vẻ nhàn nhạt thê lương.

Cũng có lẽ, cái gì cũng không phải, chỉ bởi vì tương tư trong lòng cô bất giác lặng lẽ nảy mầm…

Cô và anh đã yêu, tình yêu ấy đến một cách bất ngờ như vậy, tự nhiên như vậy.

Thời gian sống ở nhà họ Tả chính là hồi ức mà cô lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm.

***

Khu biệt thự cao cấp của nhà họ Tả giống như một chốn bồng lai tiên cảnh, cô và anh cách ly hoàn toàn khỏi thế giới ở bên ngoài, dành toàn bộ thời gian tận hưởng cuộc sống ở trong đó.

Lúc đầu, cô vẫn chưa phát hiện ra, chẳng qua là cô ngày càng thương tiếc. Không biết là nghe ai từng nói, khi một người phụ nữ sinh ra sự đau lòng đối với một người đàn ông thì chứng tỏ đã yêu người ấy. Cô thầm nghĩ, điều đó quả không sai.

Bước vào thế giới của anh, cô mới biết nội tâm của anh lại phong phú như vậy. Anh khá nhạy cảm , kiêu ngạo, ảm đạm, bi quan, vậy có thể vì cô mà thay đổi ư?

Trẻ tuổi như cô, không được à.

Điều cô quan tâm chỉ là sắc mặt tái nhợt của anh hôm nay có thể lộ ra nụ cười nào đó không, chỉ cần một cái nhếch môi nhè nhẹ của anh là cô lại mừng rỡ giống như mùa xuân đến.

Điều cô quan tâm là ngón tay trắng nõn thon gầy của anh có nguyện ý vì cô mà đệm một khúc nhạc du dương trầm bổng. Khi cô hao tổn hết tâm tư rốt cuộc cũng cổ vũ được anh mở ra nắp đàn dương cầm, cô lại thấy dù có bỏ ra tất cả cũng là đáng giá.