Editor: Thienyetkomanhme
Mọi người rời đi, Hứa Thanh Thanh khóa cửa lại, bay nhanh về phòng.
Cửa phòng mới vừa đóng lại, cô liền gấp không chờ nổi mở ra giao diện cơm hộp.
Phía trước không chú ý, lúc này tìm kiếm một chút, mới phát hiện bên trái có mục scan.
Hứa Thanh Thanh cắn môi dưới, duỗi tay click mở.
Phạm vi scan trên cơ bản trong tầm mắt của cô, một tia ánh sáng quét từ trên xuống dưới, giao diện bỗng nhiên ngừng ở hình ảnh dưới gầm giường.
【 Tích —— rà quét đến rác rưởi, yêu cầu thu hồi hay không? 】
Nghe được thanh âm vang lên bên tai, Hứa Thanh Thanh kinh ngạc, thử gật đầu tỏ vẻ "Đồng ý".
Sau khi cô gật đầu, phía dưới giường lập biến mất một bao đồ vật lớn.
Bao đồ vật đó cũng không phải cái gì khác, là nilon cùng vỏ hộp cơm Hứa Thanh Thanh đặt cơm trong khoảng thời gian này tích lại.
Đối với mấy thứ rác rưởi này, cô vốn định trực tiếp thiêu hủy, nhưng mùi đốt đồ nhựa khó ngửi không nói, còn sẽ ô nhiễm không khí, rốt cuộc cô không làm như vậy.
Sau định mang đến trên núi chôn, bất quá mỗi ngày trên núi đều có người đi tìm đồ ăn, lại sợ vạn nhất bị người đào được, cuối cùng vẫn chỉ có thể đem nước nước tắm rửa, giặt giũ mỗi ngày rửa hộp cơm rồi chồng lên nhau giấu dưới gầm giường.
Hiện tại, số rác làm cô buồn rầu được thu hồi, Hứa Thanh Thanh quả thực rất vui vẻ.
Thật quá tốt, rốt cuộc không cần mỗi ngày rửa chén, còn là hộp cơm dùng một lần nữa chứ!
Càng làm cho cô vui vẻ hơn là thu rác rưởi thành công, bên tai lại truyền đến một tiếng ——
【 Cảm ơn quý khách cống hiến sức lực bảo vệ môi trường, giá trị bảo vệ môi trường +10】
Giá trị bảo vệ môi trường?
Hứa Thanh Thanh vội thoát khỏi mục scan, cuối cùng phát hiện ở trnag chủ, cô có thêm một tài khoản bảo vệ môi trường, bên trong có 10 điểm.
Tuy rằng tạm thời chưa biết tác dụng của giá trị bảo vệ môi trường, nhưng Hứa Thanh Thanh có trực giác, điểm số này khẳng định hữu dụng.
Đương nhiên, mặc dù vô dụng cô cũng không lỗ, rốt cuộc có thể xử lý rác rưởi đã đủ tốt rồi.
Xem xong tài khoản bảo vệ môi trường, Hứa Thanh Thanh lại thử một chút, kết quả phát hiện mục scan chỉ có thể thu về rác rưởi tạo ra từ giao diện cơm hộp.
"Em gái, em gái——"
Không chờ Hứa Thanh Thanh tiếp tục nghiên cứu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói hưng phấn của Thẩm Khang Bình.
"Làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh lên tiếng, tắt giao diện, mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Hứa Thanh Thanh liền nhìn thấy thiếu niên ôm bụng chạy vào, còn không có kịp lo lắng hắn có phải bị đau bụng không, liền thấy hắn buông ra, khoe ra đồ vật bọc trong quần áo.
Hứa Thanh Thanh nhìn tháy mây mảnh màu xanh, theo bản năng định nói hắn không sợ còn xanh bị trát, hái một đống trở về làm gì, cũng may lời nói còn chưa nói ra, bỗng nhiên từ trong trí nhớ nguyên chủ nhận ra, cái này gọi là "Thứ côn", thời điểm xanh cũng có thể ăn, ăn lên thanh thúy ngon miệng, còn mang một chút vị ngọt.
Cô duỗi tay cầm lấy một cây thứ côn, ngay sau đó lại phát hiện phía dưới còn có hai quả trứng, tức khắc ngửa đầu nhìn về phía thiếu niên: "Anh lấy trứng ở đâu?"
"Nhặt ở trên núi!" Hai mắt thiếu niên sáng lấp lánh.
Trên núi cũng không dễ tìm được đồ ăn, thấy hắn lại tìm được thứ côn và trứng gà rừng, Hứa Thanh Thanh không khỏi lo lắng: "Không phải anh đi sâu vào trong núi chứ?"
Thẩm Khang Bình nghe vậy, vội lắc đầu: "Mẹ nói không thể đi, anh không đi!"
Nói xong, nghĩ đến hắn không cẩn thận đi đến gần chỗ chăng dây đỏ, thiếu niên không khỏi rũ đầu, có chút chột dạ.
Sợ thứ côn làm hắn bị rặm, Hứa Thanh Thanh đang lấy thứ côn ra không phát hiện động tác nhỏ của hắn, nghĩ hắn cũng sẽ không nói dối, vì thế khen nói: "Vậy vận khí của anh đúng là không tồi, vừa lúc còn có cơm, chúng ta hôm nay ăn cơm chiên trứng nhé."
Đã giữa trưa, Hứa Thanh Thanh nói xong, cầm hai cái trứng gà nhỏ đến đáng thương đi vào phòng bếp.
Có cơm từ ngày hôm qua với hai cái trứng gà này, hôm nay có thể không cần đặt cơm hộp, nghĩ có thể tiết kiệm tiền cơm một ngày, tâm tình Hứa Thanh Thanh thực không tồi.
"Anh nhóm lửa một chút, em chiên cơm, đúng rồi, lửa để nhỏ một chút." Đến phòng bếp, Hứa Thanh Thanh nói.
Thời buổi này, trẻ con ba bốn tuổi trong thôn đều sẽ hỗ trợ nhóm lửa xem lửa, cho nên chuyện nhóm lửa không làm khó được Thẩm Khang Bình.
Lửa đốt cháy, Hứa Thanh Thanh đổ chút dầu vào nồi, xào nhỏ trứng gà trước, lại đổ cơm vào đảo, xào tới hạt cơm thật tơi mới bảo Thẩm Khang Bình dập lửa.
Lại nói tiếp, trong nhà dầu cùng muối cũng sắp thấy đáy, vì tiết kiệm muối, Hứa Thanh Thanh chỉ dám cho một chút muối, sau đó trước khi tắt lửa đổ nửa hôp tương ớt còn thưa vào trong nồi đảo đều.
Tương ớt là lúc trước đặt cơm hộp được đưa kèm, hương vị không phải quá cay mà hơi mặn, dùng thay muối lại không tồi.
"Thơm quá!"
Hứa Thanh Thanh múc cơm chiên màu sắc ửng đỏ vào bát, Thẩm Khang Bình hít cái mũi khen nói.
Mặc dù tự hiểu lấy mình, biết tay nghề của mình cũng chỉ bình thường, nhưng được khích lệ Hứa Thanh Thanh vẫn vui vẻ, đem chén cơm chiên trứng nhiều hơn đưa cho hắn trước.
Có lẽ là ở trên núi chạy một buổi sáng đã mệt mỏi, Thẩm Khang Bình tiếp nhận cái chén liền gấp không chờ nổi ăn một miếng to.
Trứng gà rừng quá nhỏ, xào cùng hai cơm hộp, trên cơ bản là chỉ có thể nhìn thấy một chút màu vàng, bất quá nhiều ít cũng gọi là cơm chiên hương vị trứng.
Cơm để qua đêm chiên lên khá tơi, cùng với trứng gà rừng và tương ớt thơm thơm hơi cay, mặt Thẩm Khang Bình đều sắp vùi vào trong chén. Sớm biết rằng hắn dễ nuôi, mặc kệ là cháo trắng, cơm trắng, màn thầu không đều có thể ăn như sơn hào hải vị, nhìn thấy hắn ăn ngon lạnh như vậy, trong lòng Hứa Thanh Thanh sinh ra sự thỏa mãn của đầu bếp, gắp một miếng trứng gà lớn trong chén cho hắn, lúc này mình mới băt đầu ăn.
Đại khái là bị hắn lây nhiễm, một ngụm cơm chiên xuống bụng, thế nhưng Hứa Thanh Thanh cũng cảm thấy hương vị không tồi.
Cơm trưa kết thúc, Hứa Thanh Thanh ngồi ở nhà chính, cẩn thận bóc vỏ thứ côn, bóc hết vỏ phần xanh non bên trong có thể trực tiếp ăn.
Do có bỏ tương ớt, ăn xong cơm chiên trứng buổi trưa vẫn có chút dầu mỡ, hiện tại ăn mấy cây thứ côn, thật ra có thể bớt ngấy.
Thẩm Khang Bình ghé vào trên bàn nhìn em gái ăn thứ côn, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hiển nhiên tâm tình không tồi.
Hứa Thanh Thanh lại lột xong một cây thứ côn, thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, không khỏi đưa qua.
"Em gái ăn đi." Thẩm Khang Bình lắc đầu nói.
Gần đây thức ăn không tồi, đối với thứ côn hắn thật ra không thèm.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn không cần, tùy tay lấy ra một viên đường bạc hà được tặng kèm khi đặt cơm hộp cho hắn.
Lần này Thẩm Khang Bình không cự tuyệt được, xác định em gái cũng có phần, trực tiếp nhét vào trong miệng, vui vẻ ăn.
Kế tiếp, mấy người Lý gia đó không dám qua thôn Dương Thụ nữa, cuộc sống Hứa gia lại khôi phục như thường.
Bất quá, đại khái là lần thôn dân tới nhà mình, Hứa Thanh Thanh phát hiện trạng thái bọn họ đều không quá tốt, sắc mặt hơi vàng, hoặc là rất gầy, trong lòng cũng bắt đầu hơi cảnh giác.
Vì không muốn quá khác biệt với mọi người, kế tiếp, Hứa Thanh Thanh cũng không dám đặt cơm hộp bừa bãi, đặt cơm hộp một lần ăn hai ngày.
Cũng vì hiện tại là mùa hè đồ ăn không để được lâu, bằng không Hứa Thanh Thanh còn có thể để ăn lâu hơn một chút.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Đối với Hứa Thanh Thanh mà nói, cuộc sống mà một bữa ăn một cái màn thầu, một chén cháo loãng thêm chút đồ ăn là xong bữa tối thật gian nan, bất quá nghĩ đến người trong thôn đến chút đồ ăn này cũng không có mà ăn, cô cũng cố gắng kiên trì.
Trên thực tế, đối với Hứa Thanh Thanh là cuộc sống gian nan, đối với người thời buổi đã là cuộc sống thần tiên rồi.
Đáng mừng chính là, đại khái là do thể chất của nguyên thân, mặc dù từ lúc Hứa Thanh Thanh tới đây đều ăn lương thực tinh, cũng không bị béo lên, hơn nữa trời sinh làn da trắng, thoạt nhìn có khí chất nhu nhược cũng sẽ không chọc người hoài nghi.
Còn Thẩm Khang Bình, thiếu niên đúng vào tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa không có việc gì liền thích chạy nhảy trên núi, bị phơi đen, nhiều nhất thì trông cao hơn một chút, ngoài ra cũng không nhìn ra có gì khác với người xung quanh.
Hứa Thanh Thanh phát hiện điểm này, cũng buông lỏng một chút.
Chiều hôm nay, Hứa Thanh Thanh ngồi ở trong viện, trong tay vá kiện quần áo.
Lại nói tiếp, lần trước cô chạm vào kim chỉ, là lúc tiểu học học lớp thủ công, khi đó, giáo viên dạy các cô cách thắt nút.
Hứa Thanh Thanh một bên vá một bên nghĩ.
Trên thực tế, mấy chuyện may vá này cô có thể đi tìm mấy thím trong thôn hỗ trợ, bất quá Hứa Thanh Thanh thật sự quá nhàn, hơn nữa không muốn thiếu nhân tình, vì thế vẫn tự mình động thủ.
Trừ bỏ lớp thủ công ở tiểu học, lần này Hứa Thanh Thanh tiếp xúc kim chỉ cũng chỉ biết thêi chữ thập.
Việc xe chỉ luồn kim không thành vấn đề, nhưng mà dùng kim có chút không thuận tay, bất quá chỉ cần nhìn kỹ vấn đề cũng không lớn.
Việc may vá là việc rất cần kiên nhẫn, ngay từ đầu Hứa Thanh Thanh chỉ vì muốn gϊếŧ thời gian, khâu khâu vá vá, rồi thật sự đắm chìm vào, tâm tình không tự giác bình yên lại.
Cô đang khâu một cái áo, hai ngày trước không cẩn thận bị vướng vào đinh rách một miếng to, trên tay cô kim, chỉ một trên, một dưới, vết rách đã được vá hơn phân nửa.
A!
Trong quá trình khâu vá, trong đầu Hứa Thanh Thanh chợt lóe một suy nghĩ, nháy mắt cả người cô yên lặng lại, rồi nhảy dựng lên, ném kim chỉ quần áo xuống chạy về phòng.
Trở lại trong phòng, cô mở ra rương gỗ mang khóa trong phòng, lấy ra một cái bao vải nhỏ từ bên trong.
Đây là số tiền dư lại trong nhà, Hứa Thanh Thanh mới vừa xuyên qua không mấy ngày liền thấy qua, bên trong có hơn ba mươi đồng tiền.
Ở niên đại này thì mệnh giá nhỏ nhất cũng là hào, 30 đồng tiền không đặc biệt nhiều, lại cũng không tính là ít.
Đương nhiên, hiện tại có tiền cũng không mua được lương thực, mẹ Hứa lúc còn sống cũng nhờ người tốn không ít tiền mới mua được lương thực, bằng không tích tụ trong nhà cũng không chỉ có ngần này.
Láy ra một tờ tiền từ trong túi vải, cô lập tức mở ra giao diện cơm hộp, mở ra phần scan.
Quét qua tờ tiền, bên tai lập tức truyền đến thanh âm ——
【 Tích —— rà quét thấy một nhân dân tệ, có nạp phí hay không? 】
Quả nhiên!
Hứa Thanh Thanh nghe một tiếng này, kinh hỉ mà liên tục gật đầu.
Cô mới vừa rồi đang vá áo đột nhiên nghĩ tới, hiện đại khi có thể quét mã tiền trả, như vậy có thể quét tiền nạp phí hay không, không nghĩ thật sự có thể!
【 Nạp phí thành công, số dư +1】
Xác định tài khoản cơm hộp thật sự có thêm 1 đồng, Hứa Thanh Thanh cao hứng một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện siêu hớ, đó chính là...... Lạm phát.
Ở 60 năm, ba đồng cũng có thể đi tiệm cơm trong huyện ăn một bữa ngon, nhưng mà nếu nạp phí, 30 đồng tiền cũng chủ đặt được một lần cơm hộp thôi, phàm là người có đầu óc đều biết làm vậy không có lời.