Đầu giường đặt một bộ chiếc váy màu trắng ngay ngắn, còn có một bộ quần áσ ɭóŧ. Lâm Hi Vũ cầm quần áo Lục Quân Đình chuẩn bị mặc vào, vậy mà vừa như in.
Cô nhét quần áσ ɭóŧ hôm qua mặc vào trong balo, sau đó lại nhặt áo choàng tắm rơi trên mặt đất nhét vào trên giường, làm xong, cô nghe thấy tiếng đẩy cửa, liền ôm balo hoảng sợ quay sang nhìn, đối diện với Lục Quân Đình từ trong phòng tắm đi ra.
Lục Quân Đình tắm xong, thay một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, một chiếc quần tây màu đen, cúc áo sơ mi cài một nửa, nửa ẩn nửa lộ ra l*иg ngực. Anh có thói quen tập thể hình, lộ ra cơ ngực sung mãn rắn chắc. Lục Quân Đình vừa gội đầu, tay cầm một chiếc khăn tắm, lúc này vừa đi vừa xoa đầu.
Anh nhìn lướt qua Lâm Hi Vũ, cô ôm balo vẻ mặt bứt rứt bất an. Lục Quân Đình bình tĩnh hỏi: "Nhớ lại rồi?"
Lâm Hi Vũ cúi đầu không dám nhìn anh: "Nhớ lại một chút."
"Nhớ ra chuyện gì rồi?" Anh lại hỏi.
Cảm giác này thật khó hình dung, giống như một học sinh bình thường ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên làm ra chuyện mạo phạm đến người lớn. Lâm Hi Vũ khóc không ra nước mắt: "Hôm qua em uống nhiều rượu quá, đầu óc không minh mẫn. Nếu có gì mạo phạm, em rất xin lỗi. Chỉ là..." Cô do dự nhìn lén anh, ánh mắt anh mang theo tìm tòi nghiên cứu, như đang chờ cô nói tiếp.
"Anh Quân Đình, sao anh vào được phòng em?"
"Hôm qua anh gõ cửa, em không phản ứng. Anh nghe Quân Phong nói em uống rất nhiều rượu, sợ em xảy ra chuyện, vừa hay anh có quen ông chủ của khách sạn này, nên anh bảo ông ấy đưa thẻ phòng cho anh."
Lâm Hi Vũ ngừng một chút rồi nói: "Thật ra, anh Quân Đình có thể mặc kệ em, để em ngủ một giấc ở đây là được rồi."
"Em đang trách anh?"
Lâm Hi Vũ nào dám. Thật ra cô cũng không hiểu vì sao chuyện này lại xảy ra. Mặc dù cô ở Lục gia, nhưng bình thường Lục Quân Đình rất ít khi trở về, bọn họ rất khó gặp mặt, cho dù gặp mặt cũng không nói được câu gì, hai người cũng không quen. Thật ra Lục Quân Đình không cần quan tâm cô, cho dù hành vi của cô là do say khướt, nhưng có thể chờ cô tỉnh dậy, tìm cô nói đạo lý, nói cô mạo phạm là được rồi mà.
Thật không đáng, không đáng phát sinh quan hệ cùng cô...
Lục Quân Đình đi lên phía trước, đứng trước mặt cô, khí chất áp bách trên người anh lập tức tốc thẳng vào mặt, Lâm Hi Vũ không dám nhìn anh.
Cô cúi thấp đầu, ánh mắt rơi vào hai đầu bàn chân, trong đầu đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh.
Lâm Hi Vũ khẽ cắn môi, lúc này còn nghĩ đến những điều này làm gì?
"Em đang trách anh lợi dụng lúc em gặp khó khăn? Vẫn đang trách anh không phải người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn Liễu Hạ Huệ?"
"Không có." Cô nhỏ giọng nói.
"Anh là một người đàn ông, có phản ứng sinh lý là bình thường. Ngày hôm qua em như vậy... anh đúng là không nhịn được, em trách anh cũng phải thôi, xin lỗi em."
Lâm Hi Vũ cúi thấp đầu im lặng.
Lục Quân Đình nói tiếp: "Anh dám làm dám chịu trách nhiệm. Anh muốn nghe suy nghĩ của em, em muốn giải quyết chuyện này thế nào, hoặc là, em có yêu cầu gì với anh có thể nói."
Lâm Hi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Lục Quân Đình rất nghiêm túc, nhìn không giống như đang nói dối, huống chi Lục Quân Đình cũng không cần thiết phải nói những lời này để lừa gạt cô.
"Chuyện này vốn dĩ chỉ là việc ngoài ý muốn. Em cũng có chỗ sai, là em uống rượu làm loạn, cho nên... em nghĩ, nếu không thì chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."
Hiện giờ, cô chỉ muốn tất cả nhanh chóng trở lại quỹ đạo.
Cô quan sát nét mặt của anh. Nghe cô nói, nét mặt của anh cũng không thay đổi nhiều. Lục Quân Đình trầm mặc một lúc rồi hỏi cô: "Em nghĩ như vậy thật sao?"
Lâm Hi Vũ gật đầu.
"Thật sự không cần anh chịu trách nhiệm, cho dù là đền bù..."
Anh còn chưa nói hết, Lâm Hi Vũ đã khoát tay: "Đền bù cũng không cần, chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của anh. Cứ như vậy đi, coi như chưa có gì xảy ra."
Anh trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Được, anh tôn trọng lựa chọn của em."
Anh đi đến bên bàn, đeo đồng hồ vào, sau đó nói với cô: "Đi thôi, không còn sớm nữa rồi."
Lâm Hi Vũ đi theo anh ra khỏi khách sạn, chiếc Maybach màu đen đã đứng đợi ở cổng. Trợ lý của Lục Quân Đình nhìn thấy bọn họ đi ra, nhanh chóng kéo cửa xe sau. Lục Quân Đình ngồi lên, Lâm Hi Vũ cũng ngồi lên theo.
Cô ngồi yên cạnh cửa, cách anh một khoảng.
Xe từ từ lái đi, mọi người đều không nói chuyện, lúc đầu cũng không quen, cho dù có tiếp xúc da thịt đi nữa thì cũng không khác người xa lạ lắm.
Lâm Hi Vũ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, sau lưng căng cứng tưởng như sắp gẫy. Lục Quân Đình bình tĩnh hơn cô rất nhiều, lúc này đang cầm văn kiện xem.
Xe xuống núi, hai bên đường xuất hiện cửa hàng. Khi đi ngang qua một tiệm thuốc, đột nhiên Lâm Hi Vũ nghĩ đến gì đó, liền nói: "Có thể dừng xe được không?"
Lục Quân Đình bảo trợ lý dừng xe bên đường, hỏi cô: "Sao vậy?"
Lâm Hi Vũ hơi khó nói: "Em đi mua một ít thuốc."
"Mua thuốc? Em không thoải mái sao?"
Lâm Hi Vũ cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên. Cô quay đầu sang một bên, nói: "Thuốc tránh thai." Nói xong, cô muốn mở cửa đi xuống xe, lại nghe thấy Lục Quân Đình nói: "Anh đi mua."
Lâm Hi Vũ: "..."
Lâm Hi Vũ quay đầu nhìn, anh đã đẩy cửa xuống xe, vòng qua bồn hoa đi đến tiệm thuốc bên cạnh. Anh phong thái khí phách, hoàn toàn bất đồng với tiệm thuốc nhỏ cũ kỹ đầy bụi kia.
Thật ra anh chỉ cần bảo trợ lý đi mua là được rồi, đường đường là Lục tổng, không đáng để anh đích thân làm chân chạy vặt này, chuyện này coi như đang bồi thường cho cô đi?
Một lát sau, Lục Quân Đình trở lại, anh mở hộp thuốc ra đưa thuốc cho cô. Lâm Hi Vũ nhìn qua hướng dẫn sử dụng, lấy hai viên thuốc ra, sắp uống rồi mới nhớ ra không có nước.
"Không có nước?" Lâm Hi Vũ mơ màng.
Lục Quân Đình lấy từ trên tay vịn xe một chai nước đưa cho cô: "Của anh, uống đi."
Lâm Hi Vũ nghi ngờ, đồ dùng tư nhân này cũng đưa cô dùng? Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, cô mở nắp chai nước uống thuốc vào.
Xong việc, xe lại tiếp tục đi về phía trước. Lục Quân Đình đưa cô về Lục gia trước. Lâm Hi Vũ đứng trước xe bất an, muốn nhắc nhở anh một chút, nhưng lại cảm thấy Lục Quân Đình không phải kiểu người sẽ đem chuyện tư nói linh tinh, tóm lại không nói gì nữa, chỉ chào tạm biệt đơn giản với anh.
Lâm Hi Vũ trở lại Lục gia liền vọt thẳng vào phòng Lục Viện, nhìn thấy cô ấy đang ngon giấc trên giường, cô càng tức giận hơn, nhảy lên giường bóp cổ cô ấy.
Lục Viện đang nằm mơ, bị bóp cổ không thở nổi, đột nhiên bừng tỉnh, quả nhiên nhìn thấy có người đang cưỡi trên người bóp cổ mình. Cô giật nảy mình, nhìn kỹ mới nhận ra là Lâm Hi Vũ.
Thấy khuôn mặt giận dữ của Lâm Hi Vũ, trong mắt ngập nước, lúc này đang tức giận. Lâm Hi Vũ bóp cũng không nặng, Lục Viện đẩy cô ra, xoa cổ bất mãn hỏi: "Mới sáng sớm đã làm gì vậy?"
Lâm Hi Vũ trừng cô ấy: "Cậu còn dám hỏi tớ làm gì? Là ai cho tớ leo cây? Là ai nói sẽ tới đón tớ sớm?"
Lục Viện chột dạ: "Tớ... Hôm qua tớ chơi khuya quá." Lục Viện kéo tay cô: "Xin lỗi Hi Hi nha, tiểu tổ tông của tớ, tớ mua quà đền cho cậu được không? Một đống quà lớn, chắc chắn cậu sẽ thích. Nhưng mà hôm qua anh hai có hỏi tớ, anh ấy có đi đón cậu không?"
Lâm Hi Vũ nghe vậy càng tức giận hơn: "Tớ đã chia tay với anh ta, cậu còn nói với anh ta tớ ở đâu làm gì?"
Lục Viện hiểu ra có chỗ bất thường: "Không phải. Mới sáng sớm cậu đã tức giận như thế làm gì? Hôm qua lúc tớ đi còn không sao mà? Có phải tối qua xảy ra chuyện gì không?"
Lâm Hi Vũ như bị đâm một nhát dao, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Không xảy ra chuyện gì cả."
Lâm Hi Vũ mặc kệ cô ấy, bỏ lại câu này rồi trở về phòng, Lục Viện nói theo sau lưng: "Tớ ngủ thêm một lúc nữa, sau đó đi mua quà đền cho cậu để nhận lỗi nha."
Lâm Hi Vũ về phòng, đi thẳng vào phòng tắm. Cô cởϊ qυầи áo ra nhìn mình trong gương. Không ngờ anh cả Lục gia nhìn nghiêm túc chững chạc như vậy khi ở trên giường lại không kiêng kỵ gì.
Lâm Hi Vũ đi tắm, sau đó cô định lên giường nghỉ một lúc. Nhưng vừa nằm xuống, trong đầu lại vang lên tiếng cười và giọng nói bên tai: "Sao vẫn còn khóc."
Lâm Hi Vũ kéo chăn che đầu, réo tiếng khóc dừng lại.
Phiền quá, thật sự phiền quá, hiện giờ cứ nhắm mắt là trong đầu đều là giọng nói của Lục Quân Đình.
Lâm Hi Vũ nhảy xuống khỏi giường. Cô càng nghĩ càng thấy không đúng. Cho dù uống say nhưng cô cũng không thể hôn người khác vô lý như vậy được, cô đói khát vậy sao?
Lâm Hi Vũ cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng. Cô lên mạng tra tài liệu về quá rượu tối hôm qua. Không ngoài dự đoán, đây là một khách sạn tình thú được tạo ra cho các cặp tình nhân.
Cô nhớ tới hôm qua mình uống rượu do chủ quán tự ủ, liền tiếp tục tra về rượu này, quả nhiên phát hiện có vấn đề. Rượu trái cây này cũng là đặc sản của khách sạn, bởi vì nó "trợ hứng đặc thù cho đối phương" nên bọn họ đã nhắc nhở, uống rượu "tình cảm dâng trào", "ảnh hưởng tới thân thể" rất lớn.
Tình cảm dâng trào cái der!! Ảnh hưởng đến thân thể cái der!!
Lâm Hi Vũ nhớ tới hôm qua mình cô uống mấy bình... không chỉ tổn thương thân thể, còn có thận nữa.
Loại rượu trợ hứng đặc thù cho đối phương này cũng không phải thuốc kí©ɧ ŧìиɧ bị cấm, nếu không khách sạn cũng không thể đem ra bán trắng trợn như thế, chủ yếu là do cô uống quá nhiều, cho nên...
Nếu như mấy bình rượu kia hai người phân nhau uống thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Nghĩ đến đây, Lâm Hi Vũ muốn cầm dao chém Lục Viện.
Lâm Hi Vũ bất bình khẽ cắn môi. Ngay lúc cô choáng váng đầu óc đó, rượu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ quan vốn dĩ bị phong ấn kia, bắt đầu giải tỏa.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh nào đó, cô nhớ rõ mình nằm trên giường khóc, đẩy Lục Quân Đình ra khẩn cầu nói: "Đừng, đi ra, đừng."
Anh cầm tay Lâm Hi Vũ, hôn lên tai cô, kiềm chế giọng nói khàn khàn, dụ dỗ nói với cô: "Một lần nữa, một lần nữa."
Còn có, hôm qua cô uống quá nhiều nên đi vệ sinh liên tục. Bởi vì chân nhũn ra không thể đi, anh liền ôm cô, dùng tư thế ôm trẻ con để ôm cô, mập mờ vô cùng.
Lâm Hi Vũ vội vàng lắc đầu, không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa, cô cảm thấy đầu sắp nứt ra rồi!
Cô nhớ lại Lục Quân Đình trong ấn tượng, thành thục ổn trọng, nghiêm túc lễ độ, cao cao tại thượng không thể xâm phạm, khiến cho người ta có cảm giác không thể với tới. Thế nhưng ở trên giường, anh lại hoàn toàn không giống, sa vào du͙© vọиɠ, mà lại còn rất thân thiết hầu hạ người khác...
Đương nhiên tỉnh lại thì lại có bộ mặt khác, áo mũ chỉnh tề, nghiêm cẩn lại tỉ mỉ cẩn thận, khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm không thể xúc phạm, so với Lục Quân Đình ở trên giường như hai người hoàn toàn khác nhau.
Khác xa so với tưởng tượng. Cho nên, thật ra đàn ông nghiêm túc khi ở trên giường đều giống nhau?
Lâm Hi Vũ cảm thấy chuyện phát sinh hôm qua giống như một giấc mơ, khó mà tin nổi.
Người ngủ cùng cô, lại là người mà mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn đi đường vòng. Trong lòng hơi phiền muộn, mặc dù nói là người trưởng thành rồi, có chút kinh nghiệm cũng rất bình thường, nhưng cuối cùng lại cảm thấy có gì đó không giống.
Nhưng Lâm Hi Vũ cũng khá lạc quan, tự mình buồn phiền trong chốc lát rồi lại tự an ủi mình, mặc kệ đi, coi như anh là một cây cọc gỗ là được.