Tháng 11 thành phố X, nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày ban đêm trong ngày rất lớn, lúc có mặt trời chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng dài tay là được, nhưng mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí lập tức giáng xuống.
Tần Thi lục ra áo len và quần áo dày trước đây của người trong nhà, bắt đầu chuẩn bị trang phục mùa đông.
Tần Thi lấy áo khoác ra để bọn nhỏ thử một chút, kết quả đều không vừa người.
Bọn nó trong khoảng thời gian này ăn ngon, vóc dáng cao, cũng béo, quần áo cũ năm trước mặc vào chật ních, giống như quả cầu béo, thêm mấy bộ quần áo bên trong, thì siết khó cử động.
“Nóng ~” An An mặc vào một đống lớn quần áo, không thoải mái vặn vẹo thân thể, Tần Thi nhanh chóng giúp con bé cởi ra, để nó mặc quần áo bình thường.
“Hình như có chút nhỏ.” Bình Bình túm lấy áo khoác hoa lớn của nó, một mình căn bản không mặc được.
"Ừm, nhỏ rồi.” Tần Thi lục một cái áo khoác khác ra, vừa thấy tay áo và cổ áo đều sờn, lập tức nhíu nhíu mày.
Áo khoác này đều là sửa lớn hơn, Tần Thi nhìn kỹ qua, tay áo có dấu vết rõ ràng, hẳn là hai năm trước làm.
Xem ra phải một lần nữa làm quần áo dày.
Lại lục lọi tủ quần áo, quần áo khác còn tốt, có thể mặc không ít, không cần làm lại toàn bộ.
Trong lòng Tần Thi đại khái có cân nhắc, xếp gọn toàn bộ quần áo để vào trong ngăn tủ, suy nghĩ có cần làm áo lông vũ hay không.
Nhưng lông vịt lông ngỗng không dễ tìm, gần đây cũng không có xưởng thịt gia cầm, muốn tìm chỉ có thể đến thành phố. Hơn nữa cô cần không nhiều lắm, người ta nói không chừng còn lười bán cho cô.
Lấy nhiều một chút? Lượng lớn làm áo lông vũ bán?
Tần Thi hơi hơi lắc lắc đầu, cái này cũng không phải chuyện dễ dàng, tuy rằng mấy năm trước nhà nước có xưởng áo lông vũ của riêng mình, nhưng mẫu mã quần áo xấu, lộ lông, cồng kềnh, giá cả đắt đỏ, người mua rất ít.
Một bộ người lớn đến hơn 50, vừa xấu lại đắt.
Lúc này áo lông vũ gọi là “Trang phục bánh mì”, chờ tới năm chín mấy, sau khi áo lông vũ cải tiến, lúc này mới bắt đầu thịnh hành.
Người hiện tại, mùa đông vẫn là dùng áo khoác quân làm vinh. Vừa dày có giữ ấm, áo khoác quân chính thức đều là nhu phẩm của quân, người thường rất khó kiếm được.
Lục Trạch Thiên đương nhiên là có, anh không cần sầu, nhưng bọn nhỏ thì không được.
Tần Thi thở dài, thầm nghĩ năm nay vẫn là làm áo khoác đi, sang năm cô chuyên tâm mảng trang phục này, chờ tới cuối năm sau rồi khẳng định có khởi sắc, đến lúc đó lại làm.
Ba đứa nhỏ bao gồm cả cô, bốn chiếc áo khoác, cái này làm có thể phế vải phế bông phế thời gian. Tần Thi vốn đang định kiếm chút len sợi, về đan đồ bán, nhưng tình huống bây giờ này, vẫn là thôi đi.
Tròng mắt Tần Thi chuyển động, nghĩ tới Triệu thẩm, tay nghề đan đồ của bà rất tốt, trong bộ đội nhất định cũng có tay nghề không tồi, cô không phải là có thể làm ra ít mẫu, để họ đan, sau đó mang đến huyện, thành phố bán?
Chị em tốt của Mạc Linh, Tống Tư Nặc không phải mở cửa hàng quần áo ở huyện sao? Đến lúc đó có thể để ở chỗ cô ấy gửi bán?
Chẳng qua đan áo len cũng rất tốn công, không bằng khăn quàng cổ? Khăn quàng cổ đời sau đủ loại kiểu dáng, dài, ngắn, có chữ, có hoa văn,...
Châm phát càng nhiều hơn, cái gì châm xương cá, tình nhân khấu, châm tà văn, tương tư khấu…… Một đống lớn phương pháp đan trên mạng.
Đời sau có mấy năm phong trào tự mình đan khăn quàng cổ, chị em tốt của cô cũng mỗi ngày nghiên cứu cái này, cô cũng nhìn thật lâu.
Tần Thi cẩn thận bắt đầu suy tư về những cách đan đó, tìm kiếm trí nhớ trong đầu, rất nhanh, toàn bộ các phương pháp đan hiện ra.
Trí nhớ đời trước của mình giống như là được lưu trữ, bây giờ Tần Thi tùy tiện tìm kiếm, những ký ức đó liền sẽ bị điều ra. Tựa như đầu óc là máy tính, toàn bộ ký ức tồn tại trong ổ cứng, cô tìm tòi một chút, thì sẽ hoàn toàn hiện thị.
Cái bàn tay vàng này không biết là hệ thống đưa hay là chuyện gì xảy ra, lúc trước vẫn luôn không phát hiện. Phát hiện là khi hai ngày trước Tần Thi làm bánh kem, liều mạng hồi tưởng tỉ lệ bột mì và tinh bột bình thường là bao nhiêu, mới có thể thay thế bột bánh bông lan.
Lúc trước cô không cần nghĩ gì như vậy, cho nên vẫn luôn không phát hiện.
Tuy rằng khi nấu cơm, thực đơn thoáng cái là xuất ra, nhưng Tần Thi cũng tưởng là bàn tay vàng đầu bếp mang đến, căn bản không nghĩ nhiều.
Bàn tay vàng này rất lợi hại, Tần Thi nhớ lại khi còn nhỏ, trong lúc vô ý thoáng nhìn cái gì cũng có thể nhảy ra, chỉ là cần thời gian lâu một chút mà thôi.
Ấn tượng khắc sâu, ký ức sẽ hiện lên nhanh, ấn tượng không sâu, vậy cần từ từ tìm từng chút từng chút.
Cách đan khăn quàng cổ này, Tần Thi vẫn là nhớ rõ, cho nên không dùng bao nhiêu thì lục ra.
Cô tỉ mỉ nhớ lại qua, ghi nhớ những thứ lộn xộn này, đặt việc này trong lòng.
Chờ Mạc Linh bận bịu xong rồi, lúc các cô cùng nhau đi thành phố, đến lúc đó cô đến nhìn xem cửa hàng Tống Tư Nặc trước, lại thăm dò khuynh hướng một chút. Thật muốn có thể đạt thành rồi trở về tìm người, cứ việc thời gian gấp gáp, nhưng cũng có thể kiếm một khoản lợi nhuận nho nhỏ.
Sau khi Tần Thi vạch kế hoạch xong, vui rạo rực đứng dậy đi vội.
Buổi chiều Triệu thẩm tới tặng một rổ khoai lang đỏ, “Buổi sáng thân thích đến, mang theo một túi khoai lang đỏ lớn, giữa trưa thẩm chưng hai củ, ngọt cha ơi là ngọt!”
“Mau cầm đi nếm thử, thẩm nhớ rõ bọn nhỏ đều thích ngọt.”
Tần Thi vừa thấy, khoai lang đỏ trong rổ đều là vừa lớn lại chắc nịch, lập tức cả kinh: "Đây cũng quá nhiều!”
Bề ngoài khoai lang đỏ này tốt vô cùng.
Triệu thẩm một tay nhét rổ vào trong tay Tần Thi, “Con cũng đừng khách khí với thẩm chứ, nặng chết mất, thẩm xách đều xách không nổi!”
Tần Thi vừa định nói lấy mấy củ là đủ rồi, Triệu thẩm cũng hiểu được cô nghĩ cái gì, đi mở mở miệng trước khi cô nói chuyện: “Đừng khách khí, khoai lang đỏ mới đáng giá mấy đồng tiền, bánh kem hai ngày trước con làm kia, chậc chậc chậc! Khá lắm, lão Triệu nhà thẩm nói bên ngoài bán hơn hai mươi một cái cơ!”
“Cái kia đều là tự mình làm.” Tần Thi mang theo khoai lang đỏ, sau khi cảm thụ được phân lượng của nó, trực tiếp đặt nó trên mặt đất.
Nặng bỏ mịa.
“Vậy vật liệu cũng không rẻ,” Triệu thẩm xua tay, giả vờ tức giận: “Từ chối nữa thẩm tức giận luôn đó! Hai nhà chúng ta cũng không phải người ngoài gì, một chút khoai lang đỏ thôi mà.”
Lời Triệu thẩm nói đều nói đến nước này, Tần Thi cũng không chối từ, cười nói: “Vậy cảm ơn ngài.”
“Ôi dào~” Triệu thẩm nhìn Tần Thi cười tủm tỉm, giống như người nhà mình.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Tần Thi bèn hỏi: “Triệu thẩm, nhóm đại tỷ thím bộ đội chúng ta đều biết đan áo len?”
Triệu thẩm gật đầu: “Cái đó là nhất định rồi, mỗi năm áo len người trong nhà đều là tự nhà mọi người đan, như thế nào? Có việc?”
“Con muốn học à? Thẩm dạy cho con!” Triệu thẩm mười phần nhiệt tình.
Chuyện bán khăn quàng cổ còn chưa có bài bản, Tần Thi bổn không định nói, nhưng cô cần mấy cái hàng mẫu, bèn giải thích với Triệu thẩm tính toán của mình.
Triệu thẩm nghe nói Tần Thi phải làm áo khoác cho bọn nhỏ không có thời gian, cô có rất nhiều kiểu, còn định đến thành phố bán, lập tức vỗ tay: “Để thẩm! Cái này đơn giản!”
“Nhà thẩm ít người, quần áo cũng không cần làm, mùa đông thẩm cũng không có chuyện gì, lúc trông trẻ thuận tiện liền làm.” Triệu thẩm hứng thú bừng bừng hỏi: “Con muốn làm kiểu gì? Châm pháp thẩm có biết nhiều đấy!”
Tần Thi thấy biểu tình của Triệu thẩm, biết bà thích những thứ này, vì thế cười nói: “Con định dùng len sợi thô đan rộng chút, những cái đó đơn giản, hơn nữa nhiều kiểu, tương đối thời thượng, đặt vào cửa hàng quần áo trong thành phố bán, hẳn là có người trẻ tuổi thích.”
Hiện tại khăn quàng cổ tuy rằng cũng có rất nhiều mẫu mã, nhưng trong lúc này đều là đan rất chặt chẽ, đời sau mẫu lông cừu, len sợi thô rộng còn rất ít thấy.
“Như vậy à, len sợi thô nhà thẩm có không ít, con đến xem?” Triệu thẩm hỏi Tần Thi.
Tần Thi cười gật đầu, quay đầu kêu vào trong nhà: “Bình Bình An An, mẹ phải đến nhà Triệu nãi nãi, các con có đi không?”
“Đi đi đi!” Người An An còn chưa thấy, tiếng đã truyền ra trước.
Rất nhanh, nó lôi kéo Bình Bình chạy ra, sau đó cười ngọt ngào chào hỏi Triệu thẩm: “Triệu nãi nãi ~”
Triệu thẩm thấy hai đứa nhỏ này lập tức nhếch miệng cười, bà một tay một cái, sờ sờ đầu bọn nó, “Được được được, đến nhà bà, bà lấy bánh quy cho các cháu ăn!”
Tần Thi đặt khoai lang đỏ trong sân, đóng cửa nhà lại, kéo cổng một phát, liền mang theo bọn nhỏ vào nhà Triệu thẩm.
Niên đại mọi người đều rất chất phác, ở trong đại viện quân khu đều là người nhà binh lính, không tồn tại ăn trộm, ra cửa không khóa cửa có một khối người.
Tần Thi người này trong đi ra ngoài cổng đều đóng lại, ở chỗ này cũng xem như rất cẩn thận.
Triệu gia đã bày bếp dò ở trong nhà, Tần Thi nhìn ống khói thô lớn, có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy đã bắt đầu đốt?”
Triệu thẩm cầm bánh quy cho long phượng thai, đi ra nghe Tần Thi hỏi, giải thích nói: “Có trẻ nhỏ, bèn sớm lấy ra, sớm muộn gì đốt một hồi, bằng không trong nhà lạnh buốt.”
Tần Thi gật gật đầu, gần đây hạ nhiệt độ rất nhanh, sáng sớm đêm muộn vẫn rất lạnh, tiểu bảo bảo mới hơn một tuổi, sức đề kháng xác thật tương đối yếu, đốt bếp lò cũng tốt.
Triệu thẩm lấy bánh quy cho long phượng thai, long phượng thai cũng không khách khí. Hai nhà bọn họ quá quen thuộc, đặc biệt gần đây Tần Thi tới, hai nhà thường xuyên đưa đồ ăn, long phượng thai chạy chân đều chạy ra kinh nghiệm.
Chỉ cần không phải thứ đặc biệt đắt tiền, long phượng thai đều có thể tùy tiện ăn, bởi vì bọn nó biết nhà mình đưa đồ, không phải ăn không uống không.
Nhưng cũng chính là nhà Triệu thẩm, đổi lại nhà người khác, long phượng thai cũng sẽ không như vậy.
“Cảm ơn nãi nãi!” Long phượng thai nhận bánh quy, cười ngọt ngào với Triệu thẩm.
Triệu thẩm vốn là thích con nít, càng thích đứa hay cười.
“Nãi nãi, em trai đâu? Lại đang ngủ sao?” Bình Bình vừa ăn vừa hỏi.
“Đúng vậy, tiểu tử này rất lười, cứ thích ngủ.” Triệu thẩm sờ sờ đầu Bình Bình.
Bình Bình nghe vậy đè thấp thanh âm: “Vậy em ấy tỉnh chúng cháu lại cùng em ấy chơi.”
“Được ~ thật ngoan,” Triệu thẩm đi rót nước cho bọn nó, lúc này mới đi vào phòng ngủ lấy len sợi.
Triệu thẩm cầm một đống len sợi đi ra, Tần Thi vừa thấy độ dày, thầm nghĩ quả nhiên.
Thô nhất cũng rất nhỏ, cô muốn chính là cái trong đặc biệt đặc biệt thô đó, niên đại này quả nhiên không có.
“Cung Tiêu Xã có cái nào thô hơn cái này không?” Tần Thi chưa từ bỏ ý định hỏi.
Triệu thẩm: “Có thô hơn cái này một chút, nhưng cũng không thô đi đâu cả.”
Tần Thi thở dài ở trong lòng, cầm lấy len sợi sờ sờ, cảm thụ một chút độ mềm mại.
Triệu thẩm thấy cô không hài lòng, bèn hỏi: “Con muốn thô bao nhiêu?”
Tần Thi: “Càng thô càng tốt.”
Triệu thẩm sách một tiếng, "Cũng thô như vậy, quá thô thẩm còn chưa từng thấy.”
Tần Thi sớm biết rằng sẽ là kết quả này, cũng không có quá mất mát, “Không sao, đến lúc đó xoắn mấy cây lại cùng nhau, cũng không sai biệt lắm.”
“Ngày mai còn đến huyện kéo vải với bông, thuận tiện đi xem len sợi đi.” Tần Thi hỏi Triệu thẩm: “Ngày mai thẩm đi mua đồ ăn không?”
Triệu thẩm xua tay: “Hôm qua mới đi, cải trắng trong vườn rau cũng chín, thẩm không đi đâu.”
Tần Thi cũng nhớ tới rau trong đất nhà mình, liền cười nói: “Rau hẹ nhà con có thể cắt rồi, hồi nữa con đưa tới một ít.”
Triệu thẩm cười: “Được, vừa lúc lão Trịnh muốn ăn sủi cảo, thẩm làm trứng hẹ.”
Hai người nói nói cười cười, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng xe vang lên, còn có người nói cái gì, động tĩnh không nhỏ.
Triệu thẩm có chút tò mò: “Làm gì thế, đây là?”
Tần Thi: “Đi ra ngoài xem đi, vừa lúc con về nhà nấu cơm.”
Hai người cùng long phượng thai đồng loạt ra tới, sau khi đi ra sân thấy Lục Trạch Thiên lại đang chỉ huy chuyển cái thùng lớn, lập tức có chút kinh ngạc.
“Làm gì vậy nhỉ?”
-Pass chương sau là Quang Trung.