Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 4.

Người qua lại trên đường không ít, cho dù Tần Thi với Lục Trạch Thiên đứng vị trí tương đối chếch, nhưng hai người bọn họ đứng nhìn nhau nửa ngày, vẫn rất hấp dẫn người.

Lục Trạch Thiên mẫn cảm phát hiện càng ngày càng nhiều ánh mắt dừng lại ở phía mình, thì không hề trầm mặc với rối rắm nữa, mở miệng nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Tần Thi thấy anh không từ chối, thì biết việc này có hy vọng, vì thế gật đầu nói: “Được.”

Tần Thi và Lục Trạch Thiên trai tài gái sắc, đi ở trên đường rất hấp dẫn chú ý của người khác.

Lục Trạch Thiên phát hiện mặc kệ là đơn thuần tò mò, hay là ánh mắt mang theo ác ý bát quái, Tần Thi đều hoàn toàn không thèm để ý phía sau, ánh mắt lại thay đổi.

Lúc này anh đã khôi phục bình tĩnh vững vàng ngày trước, trong lòng suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (*), suy tư lời Tần Thi vừa nói kia.

(*): Trăm lần nghĩ ngợi.

Sau khi trầm mặc hai giây, Lục Trạch Thiên nhìn về phía Tần Thi: “Em lấy cái gì chứng minh?”

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, Lục Trạch Thiên căn bản không hiểu biết Tần Thi, anh cũng không có khả năng chỉ cần dựa vào một hồi lời nói của cô, đã xác định đại sự này.

Mặc kệ là con cái, hay là lại kết hôn lần nữa, cái này đều không phải việc nhỏ.

Tần Thi cười rộ lên: “Lấy thời gian chứng minh.”

Lục Trạch Thiên khẽ nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, lại nghe Tần Thi mở miệng tiếp.

“Anh là đoàn trưởng, nếu chúng ta kết hôn nhất định phải tra bối cảnh của tôi, tôi nói dối cũng sẽ điều tra ra không phải sao?”

“Tôi biết anh lo lắng tôi không chăm sóc tốt đứa nhỏ, chỉ là lừa anh cưới tôi, sau đó tùy quân phát hiện tôi cái gì cũng không biết, thậm chí là cố ý giả vờ đối tốt với đứa nhỏ, ở trước mặt anh một bộ, ở sau lưng anh một bộ.”

Tần Thi cười vẻ mặt thản nhiên, “Cái này hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng giống như không có cơ hội để tôi chứng minh trong khoảng thời gian ngắn.”

“Anh có thể đem những thứ này thêm vào điều khoản hợp đồng, ví dụ như phát hiện tôi đối với đứa nhỏ không tốt, cắt xén đồ ăn, đối xử bạo lực lạnh, tổn thương tâm hồn đứa nhỏ, cố tình không dạy dỗ tốt đứa nhỏ linh tinh, tùy thời có thể ngưng hẳn hợp đồng, hơn nữa đòi tôi lấy bồi thường kếch xù.”

Lục Trạch Thiên nhìn chằm chằm Tần Thi, ánh mắt nghiêm túc lại nguy hiểm, "Làm sao em là vì để tôi mang em rời khỏi nhà?”

Không có ý khác?

Tần Thi cười ha ha ra tiếng, “Đừng cảnh giác như vậy mà Lục đoàn trưởng, nếu không phải đi chỗ nào cũng cần thư giới thiệu, hộ khẩu chỉ có thể theo kết hôn chuyển ra, tôi cũng sẽ không làm mẹ kế.”

Nếu không phải không làm mẹ kế cho người ta, cô sớm chạy rồi! Lấy bản lĩnh của cô, lấy được thư giới thiệu thật ra cũng không khó, chỉ là phiền toái chút thôi.

“Đánh cuộc thắng anh không bao giờ phải nhọc lòng chuyện trong nhà, thua cuộc cũng có thể kiếm một số tiền lớn,” Tần Thi cười hai mắt nhìn thẳng Lục Trạch Thiên, “Thế nào? Muốn đánh cược một lần hay không?”

Nhìn hai mắt thanh triệt sáng ngời của Tần Thi, nhìn trong mắt cô không chút nào che lấp tinh quang với cố ý lộ ra tính toán, đánh giá trong lòng Lục Trạch đối với cô biến đổi liên tục.

Hai giây sau, Lục Trạch Thiên dịch chuyển tầm mắt của mình, “Kỳ nghỉ của tôi chỉ có hai ngày.”

Tần Thi nghe vậy trong lòng vui vẻ, trái tim vẫn luôn treo lên buông xuống một nửa. Nếu Lục Trạch Thiên không đồng ý, mình còn phải tìm người một lần nữa, trong lúc này ai biết Lộ Tài sẽ làm ra cái chuyện xấu gì, anh có thể đáp ứng thật sự là quá tốt!

Tần Thi: “Chúng ta hiện tại có thể đặt ra hợp đồng, anh có thể tìm được luật sư sao?”

Lục Trạch Thiên lắc đầu, “Trong trấn nhỏ chỗ nào có luật sư, hơn nữa thật sự muốn ký hợp đồng, báo cáo kết hôn không thực hiện được.”

Tần Thi sững sờ, lúc này mới hiểu thông là mình chắc hẳn phải vậy, cái niên đại này điều khoản quân hôn vẫn rất nghiêm khắc, cô suy tư chớp mắt một cái, lại mở miệng: “Không sao, chúng ta có thể tự mình viết, ký tên ấn dấu tay có hiệu ứng giống như pháp luật.”

Lục Trạch Thiên “Ừm” một tiếng, hiển nhiên trong lòng anh cũng là nghĩ như vậy.

Hai người nói làm liền làm, đến Cung Tiêu Xã mua hai quyển vở, đứng ở trên lề đường bắt đầu thảo luận kỹ càng tỉ mỉ điều ước.

Tần Thi viết bản nháp trước, sau khi Lục Trạch Thiên thấy nét chữ của cô, ánh mắt hơi ngừng lại.

Đều nói người đúng như mặt chữ, quả nhiên như thế.

Tần Thi viết chữ đẹp, nhưng khác với phái nữ bình thường, cũng không phải tú lệ như vậy, ngược lại là mạnh mẽ hữu lực, đầu bút lông còn mang theo một tia sắc bén.

Chờ Tần Thi viết xong bản nháp đưa cho Lục Trạch Thiên xem, anh phát hiện cô viết vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt, có một số anh không nghĩ tới cô đều viết ở trên đó.

Lục Trạch Thiên trong lòng cứng họng, không nghĩ tới cô gái mẹ ở trong trấn nhỏ tình cờ gặp được, là không giống người thường như vậy.

Bằng cấp cao, tự học tiếng Anh thi vào đại học trúng tuyển hệ tiếng Anh trước không nói, chỉ là hiểu biết cô đối với pháp luật rất quen thuộc, khiến cho Lục Trạch Thiên lau mắt mà nhìn, thậm chí còn nổi lên một tia lòng hiếu kỳ với cô.

Lục Trạch Thiên chưa từng gặp qua cô gái như Tần Thi vậy.

Lục Trạch Thiên lật xem từng điều hiệp ước này, sau khi phát hiện cô sắp xếp ràng buộc đối với mình càng lớn hơn nữa, đối với cô yên tâm ba phần.

Lật đến một tờ cuối cùng, ánh mắt Lục Trạch Thiên đột nhiên biến đổi.

[32, dưới tình huống đặc biệt Tần Thi có thể phối hợp đằm thắm với Lục Trạch Thiên, sắm vai phu thê ân ái, nhưng chưa được Tần Thi cho phép và đồng ý, cấm Lục Trạch Thiên tự tiện làm ra hành động thân mật, tiếp xúc thân mật với Tần Thi. ]

[33, Tần Thi và Lục Trạch Thiên vì hiệp nghị vợ chồng, hai người toàn không có nghĩa vụ thực hiện sinh hoạt vợ chồng. Nếu như một trong hai bên không màng sự đồng ý của một bên khác, mạnh mẽ yêu cầu thực hiện, một bên khác có thể yêu cầu bồi thường 10000 nguyên, hơn nữa cô/ anh có quyền lợi ngưng hẳn hợp đồng. ]

……

Lục Trạch Thiên mím môi, trong lòng lại một lần đổi mới lớn mật, lý trí và trị số thông tuệ của Tần Thi.

Tần Thi thấy ánh mắt anh có chút không đúng, bèn thăm dò nhìn vở, phát hiện là một tờ sau này, hơi hơi chớp mắt. Sau đó đối diện với tầm mắt Lục Trạch Thiên, càng là lễ phép lại thản nhiên cười cười.

Lục Trạch Thiên: “……”

Lục Trạch Thiên từ sau khi gặp được Tần Thi, tâm tình phức tạp không có hoàn toàn bình tĩnh trở lại qua.

Hai mươi phút sau, hai người thảo luận, sửa chữa xong hiệp ước cuối cùng, từng người ký tên của mình, mỗi người cầm một quyển.

“Xong, kế tiếp tôi liền chờ tin tức tốt của anh,” Tần Thi một tay ôm quyển vở ở trước ngực, trả lại bút máy ký tên cho Lục Trạch Thiên, “Chỉ có điều anh tốt nhất sớm đến một chút, tôi sợ Lộ Tài gây chuyện, người nhà tôi cũng là…… Thấy tiền sáng mắt.”

Lục Trạch Thiên nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi, nhiều nhất mười ngày tôi sẽ đến đón em.”

“Được, vậy tôi đi về trước, đến lúc đó anh trực tiếp đến nhà của tôi tìm tôi là được.” Tần Thi phất phất tay với anh, cười tủm tỉm chạy đi.

Cô cũng không sợ Lục Trạch Thiên đổi ý không đến, lúc trước mẹ Lục nói nói qua quê quán bọn họ ở chỗ nào, ở ngay bên cạnh trấn trên. Lục Trạch Thiên thật sự muốn quỵt nợ, cô lớn rồi có thể đi tìm mẹ anh.

Chỉ là thật sự đến lúc đó, Tần Thi cũng sẽ không đi, cô hoàn toàn chính là đánh cuộc nhân phẩm của Lục Trạch Thiên.

Nếu là anh trở lại như đã ước định, vậy thuyết minh anh đáng tin cậy, đến lúc đó tất cả đều vui vẻ. Nếu như không về, Tần Thi thấy rõ anh, thì lại tìm người khác, cũng không có hại.

Đến nỗi ký tên hiệp ước xong, Tần Thi tin tưởng Lục Trạch Thiên sẽ không ngây ngốc cầm nó công khai rêu rao. Hơn nữa cho dù công khai cũng không có việc gì, điều kiện phía trên hà khắc với chính mình, đến lúc đó cô hoàn toàn có thể trả đũa, nói Lục Trạch Thiên ép mình viết.

Tần Thi đã sớm nghĩ kỹ các loại hậu quả, một chút lo lắng cũng không có. Bước chân cô nhẹ nhàng đi đến Cung Tiêu Xã, chuẩn bị lại mua hai quyển vở đánh yểm trợ, bằng không cầm lấy một quyển dễ làm người khác chú ý.

Mua vở xong, Tần Thi lại mua hai cái bánh nướng hạt mè bánh nướng để trong túi, chờ đến lúc trên đường về thôn ăn chúng nó.

Khi đến trong thôn sắc trời không còn sớm, đã là giờ cơm, ống khói từng nhà đều bốc khói lên.

Tần Thi trả tiền xe, trong tiếng cười của Lý đại gia đi bộ về nhà, lúc sắp đến cửa, cô kiểm tra trên người một lượt, sau khi xác định không có vụn bánh hạt mè mới vào nhà.

Lúc vào nhà mọi người đang ăn cơm, sau khi Tần Thi nhìn thấy lập tức ngồi vào chỗ trống, duỗi tay cầm đũa chuẩn bị gắp khoai lang đỏ.

“Này này này!” Tần nãi nãi dùng đũa ngăn Tần Thi lại, có chút vội vàng hỏi: “Quần áo mày mua đâu? Sao lại tay không trở về?”

Tần Thi: “Không mua, đẹp thì đắt, tiền không đủ.”

Nói xong, lại giơ tay đi gắp khoai lang đỏ.

“Bang!”

Tần nãi nãi xụ mặt dùng đũa đánh về phía đũa Tần Thi, không cho cô gắp, “Vậy tiền đâu?”

“Mua sách vở.” Tần Thi buông đũa, từ trong túi lấy ra hai quyển sách cùng mấy quyển vở quơ quơ cho bọn họ, sau đó một lần nữa bỏ vào túi xách trên người.

“Năm nay cháu muốn thi đại học lần nữa.”

“Thi cái gì! Mày đều sắp gả chồng còn học cái gì?” Tần nãi nãi trừng mắt nhìn Tần Thi, vẻ mặt rất không tốt, “Hôm nay mẹ Lộ Tài lại đến cửa, bà ấy nói đã tìm suất công nhân xưởng dệt xong, mày gả qua đó trực tiếp có thể đi làm.”

Sắc mặt Tần Thi không thay đổi, vẫn nhàn nhạt như trước, “Cháu không gả cho hắn, bà trả về đi.”

“Gả hay không không phải do mày, tao đã đáp ứng rồi!” Tần nãi nãi thấy cái biểu tình kia của cô mà tức, “Ngày mai mày……”

Tần Thi không kiên nhẫn nghe, trực tiếp mở miệng cắt ngang bà ta, “Cháu ở trấn trên gặp được bạn học, cậu ấy nói cháu tại sao bán suất đại học, bà, suất đại học của cháu bị bán cháu tại sao không biết?”

“Cái gì?” Mẹ kế đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì phản ứng lại, lập tức hỏi Tần nãi nãi: “Mẹ, sao mẹ có thể như vậy chứ? Đây chính là suất đại học đó! Mẹ bán cho ai?”

“Bán bao nhiêu tiền?” Đại bá mẫu cũng đi theo mở miệng nói.

Người cả nhà ai cũng chưa nghĩ đến Tần Thi sẽ đột nhiên thả ra sấm lớn như vậy, một đám đều không có tâm tư ăn cơm, đều nhìn chằm chằm vào Tần nãi nãi.

Ngược lại là Tần Thi, nắm lấy cơ hội gắp lên trứng gà rán trên đĩa ăn, nhân tiện bưng chén cháo uống.

Tần nãi nãi căn bản không nghĩ tới việc này đã bị Tần Thi biết, trong lòng bà ta hoảng chết mịa.

Lúc ấy suất này bán được không ít tiền, xem bệnh cho cha Tần Thi tiêu mất một trăm, dư lại bà ta đều tích cóp đây này, ngay cả Tần lão đầu (ông nội) cũng không biết, còn tưởng rằng bà ta là lấy tiền vốn quan tài xem bệnh cho lão Nhị.

Nguyên chủ biết chuyện này, thật ra chính là được bạn học cao trung cũng trúng tuyển C đại báo cho biết.

Sau khi nguyên chủ trở về, lại nghe nói mình bị hứa cho Lộ Tài, vừa vội vừa tức vừa thất vọng, lúc này mới bị bệnh, dẫn tới ban đêm phát sốt chết đi.

“Mẹ, mẹ nói đi!”

“Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với Nhị phòng chúng con một chút?”

Cả gia đình Tần gia đều vội vàng nhìn Tần nãi nãi, muốn biết bà ta có phải thật sự bán suất đại học hay không, muốn biết trong tay bà ta có phải có tiền hay không.

Đặc biệt là mẹ kế nguyên thân, được gọi là sốt ruột phát hoả, tiền này đều là của nhà mình, bà ta vậy mà cũng không biết, bà ta sẽ không chịu để yên.

“Nói nhao nhao cái gì! Mẹ không biết cái gì suất đại học này……” Tần nãi nãi vừa mới chuẩn bị chết không nhận nợ, thì Tần Thi lại mở miệng.

“Bạn học cháu nghe ngóng, nói nhà đó tốn 2 ngàn mua.”

Mắt tập thể mọi người trợn tròn, trăm miệng một lời ra: “2 nghìn!?”

Tần nãi nãi lập tức vỗ bàn: “Đánh rắm! Rõ ràng chỉ 1 nghìn!”

Tác giả có lời muốn nói: Lục Trạch Thiên nhìn điều ước về sinh hoạt vợ chồng cũng sảng khoái ký tên, nghĩ thầm vừa lúc anh cũng không có ý nghĩ này, không sao cả.

Sau lại……

Thật thảm and thật là thơm(*)!

(*): Tự vả, hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.

Nữ chính ý chí sắt đá, không phải dễ dàng động tâm như vậy.

Bản mặt việc công xử theo phép công.jpg

-