“A Mẫn…… giữ hình tượng một chút…… Cậu, cậu, cậu là chủ biên nhà xuất bản nổi danh ai ai……” Ngọc Hàn bị lửa giận của cô bạn thân làm run sợ.
“Gặp được cô bạn ngu ngốc như vậy, mình còn giữ được hình tượng sao !”
Nhân viên phục vụ vội tiến lên khuyên A Mẫn giảm thấp âm lượng, vừa chạm vào ánh mắt dày đặc sát khí của A Mẫn, lập tức sửa lời, “Tiểu, tiểu thư……….. Còn muốn gọi điểm tâm hay không?” Thanh âm phát run tựa như mắc chứng bệnh sốt rét.
“Cút.” lời nói A Mẫn cơ hồ là từ trong kẽ răng rít ra, tiếp tục hướng bạn học cũ ngồi im thin thít mắng mỏ không thôi.
Bị mắng đầu choáng váng lỗ tai đau, A Mẫn mới thỏa mãn thả cô về nhà.
—————————————————————–
Ngọc Hàn về đến nhà , ngồi yên đến trời tối quên cả đốt đèn, đến khi Duệ Minh về nhà bật đèn lên, phát hiện cô ngồi im trong bóng tối, giật nảy mình, “Làm sao vậy?”
Lần này cô không khóc, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, so với thút thít càng làm cho người ta thương tiếc.
“Xảy ra chuyện gì ?”
Ngọc Hàn mở miệng muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu . Có thể cùng Duệ Minh tâm sự sao? Quá mức ỷ lại chung quy cũng không tốt , một ngày nào đó, hắn sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình
Đến lúc đó ………………… Cô không thể nào ỷ lại hắn được nữa ? Không thể ở trước mặt hắn khóc, không thể đối với hắn phàn nàn kể lể chuyện buồn .
“Chị còn không biết nên nói từ đâu.” Buổi chiều khóc lóc một hồi, về nhà ngược lại không khóc được.
Chưa hết nước mắt buồn ở trong lòng, luôn cảm thấy chính mình tựa hồ bởi vì quá đơn thuần nên dễ bị người khác đùa giỡn.
A Mẫn nói, rất nhiều thủ trưởng mưu đồ bất lương thích nhất chọn nữ nhân viên văn phòng thanh tú ngoan ngoãn xài chiêu này, trước thả lời đồn đãi cô lập tiểu nữ sinh, sau đó giả bộ làm kẻ tốt quan tâm vươn tay che chở , tiểu nữ sinh khi cùng đường thường dễ dàng rơi vào miệng sói .
Cũng may thần kinh của cô cứng rắn, tửu lượng lại tốt.
Không lẽ quá mức đơn thuần nên bị khi dễ ? Cô cảm thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên đầy rẫy hiểm ác, khó lòng ứng phó.
Hơi tỉnh táo một chút, cô mới nói, “Nhóc đói bụng không, chị đi nấu cơm.”
“Ngọc Hàn, chúng ta có thể ra ngoài ăn.” Duệ Minh biết cá tính của cô, nếu như cô điều chỉnh cảm xúc lại rồi kể ràng mạch mọi chuyện cho hắn nghe, sẽ không giấu giếm hắn bất kỳ điều gì, chính là cô còn chưa phục hồi tinh thần lại .
“Chị muốn đi nấu cơm. Duệ Minh, thì ra muốn khóc mà khóc không được chính là loại cảm giác này.” Cô miễn cưỡng cười cười, “Nhất định là trước kia chị khóc quá nhiều , có lẽ nước mắt đã dùng hết rồi.”
Lo lắng nhìn bóng lưng ảm đạm của cô, hắn đối với cô vẫn luôn không có biện pháp , tình cảm quá sâu nặng, quá để ý; bồn chồn, ngay cả muốn không để ý cũng khó………………
Đi vào phòng bếp, cô bắt gặp một bóng đen bay nhanh qua …………….. Đậu ở trên bồn rửa.
Giây lát tiếp theo , tiếng thét chói tai của cô cơ hồ muốn kinh động đến chuông báo động cảnh sát—————
Duệ Minh vọt vào phòng bếp, Ngọc Hàn lập tức nhảy vào trong lòng hắn.
Hoảng sợ quá đỗi làm nước mắt không kiềm được trào ra, cô vừa khóc vừa kêu, “ Hu hu ————– ngay cả con gián đều khi dễ chị ! Thủ trưởng đầu heo tính kế chị, ngay cả con gián cũng khi dễ chị ! Chị không cần ! Chán ghét chán ghét chán ghét………… Toàn bộ đều khi dễ chị, vì sao chứ ! Hu hu………… hu hu ——————-”
Nghe khóc lóc nức nở cùng kêu la liên miên, hắn đại khái đã nắm rõ vài phần khúc chiết , lỗ tai Duệ Minh hơi hơi đỏ lên, lại lập tức khôi phục trấn tĩnh. “Ngoan, không khóc không khóc, Ngọc Hàn không sợ, tôi sẽ đánh chết bọn họ……………….”
Nói thật ra, hắn có chút cảm kích con gián hợp thời xuất hiện, không thể nào nhẫn tâm đánh chết nó.
“Còn không mau đi.” Trong lòng hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm , “Nếu còn không đi, thực sự đánh chết ngươi.”
Con gián như là nghe hiểu, lắc lư bay về phía khác, “Sưu” một tiếng, cố rướn người qua khe hở hẹp cửa sổ,thân ảnh liền biến mất tăm .
Hắn có chút há hốc mồm.
Đúng vậy, hắn đối với ‘’ vật ’’ có vẻ từ bi, đối “ người ”thì sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy.
Nhẹ nhàng dỗ Ngọc Hàn khóc không ngừng , ánh mắt hắn khó được xuất hiện sát khí.
Chương 3
Editor : Pé NấmDuệ Minh yên lặng vận dụng các mối quan hệ tìm ra nguyên nhân Ngọc Hàn đau lòng, trên mặt bình tĩnh như thường, trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm suy nghĩ gϊếŧ người bạo lực.
Tính kế Ngọc Hàn của hắn ? Hừ.
Biết cô ở nhà xuất bản chịu ủy khuất, càng làm cho lửa giận của hắn lại tăng ngùn ngụt.
Chỉ là tổng tuyển cử sắp khởi tranh , lại phát sinh sự kiện kinh thiên động địa ————-
Lương lập ủy bị đâm .
Chuyện này đã nhanh chóng làm kinh động đến giới chính trị cùng toàn bộ Đài Loan, bởi vì hình tượng Lương lập ủy luôn luôn hòa đồng , quan hệ với mọi người đều tốt, lại có thêm phụ tá rất có năng lực đầy nhiệt huyết ……… Cho dù cả Đài Loan lập pháp uỷ viên đều bị bắn chết hết, cũng không tới lượt hắn.
Chỉ có trong lòng đám người Duệ Minh là biết rõ ràng, Lương lập ủy vận số không may bị người khác liên lụy vì tránh né đạn súng ám sát Hắc nghị viên nên mới trúng một kích trí mạng .
Vết thương sâu như vậy đã làm cho tất cả phụ tá tâm đều rét lạnh. Việc chuẩn bị cho tổng tuyển cử đều đã bố trí xong xuôi, ngay thời điểm then chốt xảy ra chuyện nghiêm trọng làm mọi người hết sức chấn kinh, tính mạng Lương lập ủy đang trong giai đoạn nguy hiểm.
Sau khi nhận được sự tha thứ của các bậc lão làng trong Đảng , họ đã quyết định phong tỏa nghiêm ngặt mọi thông tin không để lộ ra chút sơ hở cho giới truyền thông.
Bọn họ mặt nhăn mày nhíu trở về thương lượng đối sách, nhưng mà vợ Lương lập ủy qua đời đã lâu, đứa nhỏ còn đang học trung học, “thay cha ra mặt”, “ thay cha ra mặt” là điều không có khả năng, còn anh em trong nhà Lương lập ủy cũng không ai có chí hướng đầu nhập giới chính trị ………..
Lúc này, các bậc lão làng trong Đảng lại đến bái phỏng nơi làm việc của Lương lập ủy, nói bóng nói gió ngụ ý là muốn Duệ Minh thay thế Lương lập ủy tuyển cử .
Hắn giật nảy mình, “ Chuyện này không thể. Tôi vừa mới 25 tuổi, kinh nghiệm ứng biến còn nhiều thiếu sót……………………”
“Trừ cậu ra, còn ai có am hiểu về tài lực của Lương lập ủy ?” Đại lão bình tĩnh nhìn hắn, nhìn ánh mắt trầm ổn gan dạ của thiếu niên trước mắt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Ông đã chú ý đến vị trợ lý tuổi còn trẻ đầy tài năng này đã lâu, lại không ngờ hắn lại có một cú ‘trình làng’ (**) đáng sầu như vậy
(**) ý là vượt qua mong đợi
Đại lão rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ vô nghĩa trong đầu thương cảm nói, “Duệ Minh, cũng là lúc cậu báo đáp ơn tri ngộ [ 1 ] của Lương lập ủy.”
[ 1 ] ý chỉ được thưởng thức hoặc trọng dụng
Trọng trách này quả thật quá nặng nề hắn không dám gật bừa.
“ Chị Chân Cầm , tôi có thể từ chối không.” Hắn thử thuyết phục thư ký của Lương lập ủy, “Tôi không có gia thế bối cảnh hiển hách trong chính trị , sẽ làm ảnh hưởng đến tài lực Lương lập ủy hao hụt không đáng mà thôi ……………….. Chị có thể giúp tôi thuyết phục người trong Đảng, phái một người kinh nghiệm đầy mình tới đảm đương được không ? Tôi thật sự……”
“Cậu đủ tư cách ứng cử.” Chân Cầm đẩy đẩy mắt kính , “ Ở cậu tôi cảm nhận được hơi thở lãnh tụ. Chị rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình , đừng để Lương lập ủy ra đi không an lòng .”
Sau cuộc nói chuyện , hắn lo lắng cả một ngày, mới phiền muộn đến bệnh viện thăm hỏi.