Giữ Chặt Chị Gái

Chương 5

Khuôn mặt bình tĩnh của cô xuất hiện một tia bất an.

Ở phòng pha trà vừa khéo chạm mặt, đúng lúc bắt gặp một cô gái nhỏ thì thầm bên tai hắn . Duệ Minh gật đầu mỉm cười với Chân Cầm, cô suy xét một lát, mở miệng, “Ở dưới trướng Lương lập ủy làm việc……………………… thật là làm khó cậu rồi.”

Duệ Minh nhìn cô một lát, khẽ cười, “Tôi luôn kính nể người biết coi trọng thủ hạ ( kẻ dưới quyền ) .”

“……………… Ở dưới trướng Lương lập ủy làm việc, tài lực không mạnh tương lai cậu rất khó ngồi vững trên con đường chính trị .”

“Uống cà phê không ?” Hắn đưa cốc cà phê mới vừa đun sôi, “ Cá nhân tôi thích Khổng Minh [ 1 ] , không thích Tào Tháo [ 2 ].”

“Tư Mã [ 3 ] thì sao ?” Chân Cầm tiếp nhận cà phê.

[ 1 ] ,[ 2 ] ,[ 3 ] là nhân vật trong phim Tam quốc diễn nghĩa có gì ss google để biết thêm thông tin

‘’ Vương triều sớm lụi tàn lại đổi lấy tiếng xấu thiên cổ, càng không đáng giá, trí giả không chọn ‘’ .

Hai người nhìn nhau nở cười thấu hiểu , Chân Cầm thế này mới yên lòng.

Về sau, trên công việc bọn họ trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu, những nhân viên trong văn phòng không đuổi kịp tốc độ làm việc giỏi giang của Duệ Minh cùng với sự hâm mộ ưu ái của phái nữ dành cho cậu, một số đồng nghiệp liền nảy sinh ghen ghét vu khống , tung tin đồn Duệ Minh chính là tiểu bạch kiểm của bà xử nữ Chân Cầm .

“Chị Chân Cầm , tôi đã mang phiền toái cho chị .” Duệ Minh thật tâm áy náy xin lỗi .

“Tôi đã chừng này tuổi, phiền toái nho nhỏ này có thể làm khó tôi sao ?” Chân Cầm xua xua tay, “ Thật ra mới là vấn đề của cậu, làm sao ăn nói với bạn gái ? Nói rõ ràng sẽ an toàn hơn . Phương pháp tốt nhất hóa giải lời bịa đặt chính là tự mình trực tiếp giải thích rõ ràng .”

“…… Cô ấy vẫn chưa phải bạn gái tôi . Nói sao cũng không chịu gật đầu , thật sự làm tôi hao tâm tổn trí………………..” Hắn cười khổ.

Chân Cầm kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên mị lực mười phần, cũng có lúc khó giải quyết ?

“Tôi đưa cô ấy đến gặp mặt chị nhé, ngày mai giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?” Hắn mỉm cười.

Ngày thứ hai, ăn xong bữa cơm, Chân Cầm trầm mặc không nói.

“Đây là người cậu yêu?” Cô thật sự khó mà tin được.

Không sai, cô bé đó diện mạo ngọt ngào dễ gần , nói năng dí dỏm , một chút cũng không nhìn ra so với Duệ Minh lớn hơn bốn tuổi…………………..

Những cô gái dung mạo như vậy , đầu đường Đài Bắc chất đầy một bó to………….. Ngẫm lại mệt thân các thiên kim nhà giàu , ngôi sao người mẫu quyến rũ nóng bỏng theo đuổi Duệ Minh nhiều như mây , mà cô bé này so với họ chỉ bình thường như cọng cỏ .

“…………… Chị Chân Cầm cảm thấy cô ấy không đủ xuất sắc?” Duệ Minh nở nụ cười, “Tôi từ nhỏ cùng cô ấy cùng nhau lớn lên, dung mạo cô ấy bình thường, gia thế cũng bình thường…………..” Lông mi nồng đậm rũ xuống, “Nhưng mà bọn họ theo đuổi tôi là vì cái gì ? Bề ngoài của tôi sao ? Sự nghiệp tiền đồ ? Ở trong mắt Ngọc Hàn đều không tính là gì cả. Chỉ có Ngọc Hàn , mặc kệ tôi biến thành bộ dáng ra sao……………. đối xử thủy chung như nhau .”

Hắn cười xán lạn rực rỡ làm người ta hoa mắt , “Tôi hy vọng người đi cùng mình suốt cuộc đời, không phải người xem trọng bề ngoài của tôi , mà yêu là phải xuất phát từ trái tim . Tôi biết tâm Ngọc Hàn đích thực là vàng ròng trân quý ( ý là thuần khiết không pha tạp chất ) , tôi cũng tin tưởng cô ấy sẽ yêu tôi. Chỉ là tôi trong ấn tượng của Ngọc Hàn luôn dừng lại ở thời khắc ngây thơ non nớt còn bé, còn chưa thực sự nhìn nhận tôi là đàn ông, chỉ xem tôi như em trai mà đối đãi. Sẽ có một ngày, Ngọc Hàn nhận ra tôi đã trưởng thành, cũng có đủ năng lực bảo hộ cô ấy .”

Thiếu niên trưởng thành sớm dù sao cũng có một mặt trẻ con. Chân Cầm cười cười, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Nếu hắn lại trưởng thành sớm một chút nữa ……………. Sẽ như thế nào ? Cô đột nhiên trào ra một ý tưởng thú vị.

Làm thư ký cho Lương lập ủy nhiều năm như vậy, kỳ thực cô đã có chút mỏi mệt. Lúc trước, lý tưởng chẳng qua là nói suông, Lương lập ủy cũng không phải hạng người có năng lực giỏi giang gì.

Cô có thể gửi gắm kỳ vọng ở thiếu niên này sao? Chân Cầm tự hỏi.

Còn có thể tận chức đến sáu mươi tuổi đi ? Còn có thể hiến dâng hai mươi mấy năm ………….Thiếu niên xuất sắc này, sẽ là người kế tiếp đáng để cô nguyện dốc lòng cống hiến sức lực sao?

Cô đột nhiên như tìm được mục tiêu sinh mệnh , hơi hơi nở nụ cười.

———————————————————————

Sau khi về nước, Lương Minh Thư giúp Duệ Minh chuẩn bị căn hộ nhỏ, lập tức chuyển đến ngôi nhà gần Ngọc Hàn.

“ Căn hộ phía đông cách chỗ ở của chị lại gần.” Về điểm ấy, Ngọc Hàn thực không hiểu, “ Sao lại chọn chỗ này ? Đây là khu người già cư ngụ, đáp xe điện ngầm còn phải đi hơn mười con đường .”

“Tôi thích đi bộ .” Duệ Minh cười cười, “ Hơn nữa, bác trai bác gái đều di dân, chị một thân một mình ở đây, tôi rất lo lắng.”

“Nói đến hai người kia……………..” Ngọc Hàn đầy bụng bực tức, “Tuổi tác đã cao, còn bắt chước người ta di dân? Hiện tại giống như đang ngồi tù (**) , di dân cái quỷ gì chứ , vậy mà còn luôn miệng khoe khoang Canada tốt thế này thoải mái thế kia……………….”

(**) trong suy nghĩ của Ngọc Hàn là chỗ đó tù túng eo hẹp còn trong tư tưởng ng khác thì chỗ đó thoải mái ;vui vẻ

“ Ngọc Hàn chưa từng qua đó sao ? Canada rất đẹp nha.” Hắn đang ở phòng khách chiễm chệ chờ ăn cơm, Ngọc Hàn không cho hắn xuống bếp , bận rộn không ngừng dọn thức ăn lên .

“Đẹp hả ? Rất đẹp nha, đẹp đủ để làm bưu thϊếp rồi………………chị không biết xem ảnh là được rồi ha ? Nhóc tin sao? 6h chiều ngày 7-11 đóng cửa! 7-11 ………haizz ! Có thể không có nhân tính hơn nữa không ! Mặt trời vừa xuống nói thì toàn bộ khung cảnh liền hệt như thành phố ma, không có một cửa hàng nào mở cửa. Trừ bỏ ở nhà coi TV thì còn có thể đi đâu chứ ? Loại địa phương không có cuộc sống về đêm này làm sao mà ở được ? Để cho chị chết còn hơn ……………..…”

“Chị vẫn thích sống ở Đài Loan ?”

“ Hòn đảo nhỏ này thuộc dòng họ chị.” Trên bàn bày ra từng món sắc hương vị thơm ngon, “Chị không đi đâu hết, chỉ có nơi này là thích hợp nhất.”

Tiếp nhận chén cơm từ tay Ngọc Hàn , Duệ Minh cười cười, “Tôi sẽ góp sức bảo hộ tiểu đảo giúp chị .”

“Tâm nguyện của nhóc nhỏ như vậy sao ?” Ngọc Hàn lại chu đáo giúp hắn múc canh, “Chị thật không nghĩ tới hoài bão của nhóc là chính trị………………. Chị còn nghĩ rằng nhóc không phải trở thành họa sĩ thì làm tác giả ( 4 ) . Thượng đế thật sự là không công bằng, cho nhóc bề ngoài tuấn lãng , lại còn ban cho nhóc tài hoa khiến người người hâm mộ đỏ mắt, cái gọi là 『 con cưng của thượng đế 』chính là vậy sao ?”

( 4 ) tác giả, người theo nghiệp sáng tác (chủ yếu à sáng tác truyện)

“………… Tôi cũng không muốn đi con đường chính trị gia [ 5 ] .” Hắn rũ mắt xuống , ở trên mặt tản mát ra hơi thở dụ hoặc, “Tôi chỉ là muốn mình mạnh mẽ có thế lực đủ sức bảo vệ gia đình chị mà thôi.”

[ 5 ] người hoạt động chính trị

Bị hắn nhìn chăm chú , trái tim cô đập bình bịch có chút không quy luật.

Đúng là đồ thần kinh , nhưng là tại cô ôm hắn nhiều quá, nắm tay dắt đi , che chở đứa em trai này quá mức, nên mới làm hắn sản sinh ra suy nghĩ tà ác ?!

“Tiểu Minh………. Khụ khụ , nhóc trưởng thành……… Duệ Minh.” Cô quyết tâm cùng hắn tâm sự một phen , “Kỳ thực nhóc muốn cô gái nào mà không có ? Cần gì phải hao tâm tổn sức trên người bà chị này ? Nhóc chính là bị hồi ức tốt đẹp lúc nhỏ kiềm hãm, đây là di chứng của thời thanh xuân, chị khuyên nhóc mau mau thoát khỏi, tốt xấu đã hai mươi ba tuổi……………….”

“Tôi muốn điều gì, bản thân rất rõ ràng.” Hắn nhìn Ngọc Hàn, ánh mắt ôn nhu chuyên chú tràn ngập nóng bỏng, “Tôi sẽ không miễn cưỡng chị, Ngọc Hàn . Tôi sẽ chờ chị chuẩn bị tinh thần thật tốt, tương lai chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu , tôi không gấp .”