Cùng hắn kết hôn không thành !
Vừa nghĩ đến nửa đời sau sống trong hoàn cảnh giả tạo, lừa lọc …………………. Cô tình nguyện cô độc trôi qua những ngày tháng yên tĩnh thư thái.
Đi theo cha mẹ thanh tĩnh qua ngày cũng không tệ, không có sống về đêm nhàm chán như Canada, ít nhất so với thể xác và tinh thần chịu áp lực nặng nề ở Đài Loan sẽ tốt hơn .
Khóa cửa lại cẩn thận, trước khi rời đi, cô cảm thấy đau lòng nhưng nhẹ nhõm .
Coi như là kết cục hoàn hảo nhất ? Duệ Minh yêu cô, còn cô rời đi, như vậy………. Cô sẽ không cần đối mặt với tương lai đen tối cùng thống khổ bị vứt bỏ .
Cô khóc đến thương tâm , hơn nữa một đường khóc đến sân bay.
Cô đến hơi sớm, chuyến bay dự định còn khoảng hai giờ mới cất cánh.
Có thể đem đoạn cảm tình này giữ gìn trong hồi ức, chung quy so với đối mặt với tan vỡ chia tay không vui vẫn tốt hơn .
Cô cả đời sẽ nhớ mãi, đường tình cảm của mình đã không còn hai chữ “Xúi quẩy” Rốt cuộc, ít nhất có người thật lòng yêu cô từ nhỏ đến bay giờ vẫn không thay đổi .
Trên máy bay, cô buộc dây an toàn, nước mắt chảy không ngừng .
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
“Là Chung lập ủy sao?” Vương ký giả có quen biết gọi điện thoại cho Duệ Minh, “…… Có lẽ tôi là đa tâm, Mạnh tiểu thư có phải muốn xuất ngoại du lịch không ?”
“Không .” Hắn đang ở cùng phụ tá họp, nghe tin tức bất ngờ này cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, “Làm sao vậy?”
“Ách………………..” Vương ký giả ấp a ấp úng, “Tôi ở sân bay nhìn thấy cô ấy, tìm hiểu tra xét một hồi, biết được cô ấy chuẩn bị đáp máy bay đến Hongkong .”
Hỏi máy bay số chuyến bay cùng hãng công ty hàng không, mặt hắn trầm xuống. “Đến công chính sân bay mất bao lâu?”
“Ước chừng một tiếng ”
Hắn nhìn đồng hồ, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Duệ Minh dùng không muốn sống tăng tốc độ chạy nhanh trên đường cao tốc, hắn biết dọc theo đường đi bị bắn phạt quá tốc độ không biết bao nhiêu lần , nhưng hắn không thèm để ý hóa đơn phạt.
Cô ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy xuất ngoại ? Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ. Trong lúc hắn bận rộn, công việc lộn xộn, Ngọc Hàn mộng tưởng bỏ hắn chạy lấy người?
Nằm mơ!
Lúc hắn chạy đến sân bay quốc tế, đem xe hướng bãi đỗ xe tùy tiện bỏ một bên , nhìn đồng hồ, 45 phút, hẳn là bắt đầu đăng ký.
Sắc mặt xanh mét, hắn liền đem giấy chứng nhận lập pháp ủy viên sáng ngời, cuộc đời lần đầu tiên sử dụng loại đặc quyền này. “Tôi tìm người. Tìm xong sẽ đi. Yên tâm, tôi không dự tính nhập cư trái phép.”
Ánh mắt lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người, nhân viên an ninh khó xử đi theo phía sau hắn, một đường xông thẳng đến trên máy bay.
Lúc này Ngọc Hàn thất thần nhìn ngoài cửa sổ rơi nước mắt, đột nhiên, chỉ cảm thấy một trận bóng đen bao phủ trên đầu, vừa nhấc đầu lập tức sợ ngây người.
Thần sắc Duệ Minh làm người ta hoảng hốt !
“Đi Hongkong du ngoạn?” Hắn cố gắng khắc chế lửa giận, trong lòng hy vọng cô chính là giận mình không ở bên cô, xuất ngoại đi giải sầu mà thôi.
“Không phải.” Tuy rằng kinh ngạc hắn đột nhiên xuất hiện, Ngọc Hàn vẫn là cố lấy dũng khí nói, “Chị muốn rời Đài Loan, đi tìm cha mẹ .”
“Đi Canada du ngoạn?”
Trầm mặc một lát, cô mới trả lời: “………….Chị sẽ không quay lại Đài Loan.”
Hắn không nói chuyện, thản nhiên động thủ cởi bỏ dây an toàn của cô.
“Nhóc làm gì?” Còn chưa có rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã bị Duệ Minh ôm ngang khiêng lên, trước mắt bao người, Ngọc Hàn xấu hổ hô, “Duệ Minh! Nhóc làm gì?! Bỏ chị xuống !”
“Cẩn thận đầu chị. Máy bay nhỏ, coi chừng đυ.ng vào.” Hắn đi nhanh khiêng Ngọc Hàn đang giãy dụa không ngừng , đẩy nhân viên an ninh cùng tiếp viên hàng không đang ngây ngốc trợn to mắt, “Xin nhường đường…………….. Cám ơn, vợ chồng cãi nhau, xin nhường đường……………….”
“Chúng ta còn chưa có kết hôn!” Ngọc Hàn kêu to.
“Hiện tại đi. Công chứng không quá 3 phút.”
“Chị không muốn kết hôn với nhóc !”
Những lời này nặng nề đâm bị thương tâm Duệ Minh, làm cho hắn phẫn nộ đạt tới cực điểm. Nhưng hắn chỉ dừng một chút, lại tiếp tục khiêng cô xuống máy bay, công khai xuyên qua đám người đông nghịt nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dáng Ngọc Hàn giãy dụa cùng kêu to hắn vẫn mắt điếc tai ngơ.
Hắn một tay đẩy cô ngã vào trong xe, đi theo lên xe, “Kít kít” Một tràng âm thanh khóa xe, “Yên tâm, là khóa an toàn, chị có cố gắng cũng không mở được cửa.”
“Bỏ chị xuống! Nhóc không thể cứ như vậy mang chị đi, vé máy bay của chị là dùng tiền mua,”
“Tôi đền cho chị 10 vé máy bay.”
“Không phải vấn đề này……………” Nói còn chưa dứt lời , thân thể cô nặng nề ngửa ra sau, xe tựa như đạn pháo bay nhanh ra ngoài.
Một bên Duệ Minh đã đạp mãnh chân ga, bay nhanh trên đường cao tốc.
Liếc liếc mắt tốc độ một cái, khuôn mặt Ngọc Hàn chuyển thành trắng bệch,
“……………….. Một trăm hai ? Duệ Minh, chạy chậm một chút !”
Hắn nhìn chằm chằm phía trước, “Mới một trăm hai? Cài xong dây an toàn, hôm nay tôi muốn nhìn xem có thể lấy bao nhiêu hóa đơn phạt.”
“Duệ Minh?!” Cô thảm thiết kêu một tiếng tên nhóc đáng chết ngang nhiên cua xe chạy theo hình chữ Z để vượt qua 3 làn đường ?! Tốc độ nhanh chóng mặt làm cho cô ở trong xe ngã tới ngã lui.
Cô vội vã cài xong dây an toàn, vươn tay nắm chặt trần xe, một mặt cầu nguyện chính mình có mệnh xuống xe. “…………….. Giận ta cũng không cần mặc kệ tính mạng của bản thân chứ !”
“Chị cũng biết tác phong của tôi?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Tôi không thả chị đi đâu hết, âm tào địa phủ tôi cũng muốn mang chị cùng nhau đi. Tôi yêu chị cả đời, chị ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho tôi ? Trốn phải không, tôi xem xem chị có thể chạy trốn tới đâu!”
Hắn luôn giữ vẻ mặt bình thản trầm ổn nay trở nên dữ tợn, Ngọc Hàn chưa từng thấy qua biểu cảm đáng sợ như vậy .Cô sợ hãi…………………….. Nhưng là, Duệ Minh xuất hiện, lại làm cho suy nghĩ kiên định của cô trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Dù hiện tại Duệ Minh rất đáng sợ, cô cũng rất thương hắn.
“Duệ Minh……………..” Cô cầu xin, “Nhóc chạy chậm một chút, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Không cần!” Hắn rống giận hét lên, “Hiện tại đến lượt tôi không muốn nói chuyện! Chị ngồi yên cho tôi !” Hắn giẫm mạnh lên chân ga .
“Nhóc không để ý tánh mệnh của chị không sao, tốt xấu cũng nên yêu quý sinh mệnh cùng danh dự chính mình chứ !” Ngọc Hàn cũng phát hỏa, “Thật vất vả ngồi lên vị trí lập pháp ủy viên, hành vi tự tung tự tác hiện tại………………. chính là tự hủy tương lai vất vả lấy được !”
“Không có chị, tôi ngay cả mệnh đều không cần, còn luyến tiếc danh dự làm gì?” trên trán hắn gân xanh bạo phát, “Chị lựa chọn bỏ tôi đi Canada? Tôi còn bảo vệ danh dự còn ý nghĩa gì? Ủy viên lập pháp tôi mặc kệ ! Cái gì cũng không cần ! Chị đừng mong vứt bỏ tôi, chính chị đã đáp ứng, không rời xa tôi !”
“Nhóc có nghi vấn sao không hỏi chị, xúc động như vậy làm gì?!” Ngọc Hàn giương cao giọng.
“Một câu từ biệt cũng không nói cho tôi biết, vì sao tôi không thể xúc động?!” Duệ Minh gắt gao ép sát xe chở cát đá, nguy hiểm mà ngang ngược vượt qua, đưa tới một trận âm thanh chửi bới la hét kháng nghị.
“Cẩn thận một chút!”
“Tôi không quan tâm !”
Một đường tranh cãi, đến điểm cuối đường cao tốc vẫn an toàn giữ mệnh, Ngọc Hàn cảm thấy là một kỳ tích.
Tuy rằng cô cảm thấy chết cũng tốt, ít nhất không cần đối mặt hiện thực đầy áp lực ồn ào bủa vây. Nhưng mà cô không thể chịu đựng được Duệ Minh đau lòng , cô luyến tiếc.
Ầm ỹ một đường, cô vừa mệt vừa đói lại khát, hai mắt đẫm lệ mông lung ngồi bất động ở trong xe.
Duệ Minh đem mặt vùi vào trong tay lái, thật lâu không nói lời nào. Một đường thịnh nộ đi đến Cao Hùng, di động không biết ở Đài Trung trao đổi ở đâu, khiến cho hắn buồn bực vứt ra ngoài của sổ xe.