“Ai nha! Bị chụp được .” Cô cầm lấy ảnh chụp nở nụ cười, “Tôi còn không biết tửu lượng rượu của mình kém cỏi đến vậy……………….. Bởi vì tôi rất ít khi uống say, nào biết mới uống hai chai Vodka đã gục…………..”
“Cô uống say?”
“Đúng vậy. Ngày đó vừa khéo thủ trưởng động tay động chân với tôi, kết quả hắn làm chuyện xấu còn khai trừ tôi……………….” Vành mắt cô đỏ ửng, “Tâm tình của tôi không tốt, ở nhà uống rượu giải sầu, không nghĩ tới say mèm, chạy tới nơi công tác của Duệ Minh……………. chính là nữ tài xế taxi chở tôi đi tìm Duệ Minh, tâm tình tôi liền tốt lên …………………..”
Phóng viên hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới đằng sau tấm ảnh sự việc đơn giản như vậy.
“Mạnh tiểu thư, cô có thể nói cho chúng tôi biết chân tướng thủ trưởng quấy rầy của cô được không ?” May là nữ phóng viên đầu óc nhanh nhạy, lập tức đưa ra vấn đề trọng tâm .
“Hắn rất quá đáng .” Nước mắt cô không nhịn được rơi xuống, một mặt nói xong quá trình, “…… Các người xem nơi này còn lưu lại một vài vết bầm , hắn vặn tay của tôi, đau muốn chết ……….. Thật đáng sợ………”
Không đúng, bọn họ thế nào luôn miệng hỏi chuyện của mình?
“Các người hỏi chuyện này làm gì?” Mắt to tràn ngập nghi hoặc.
“……….. Cô còn chưa xem tin tức hôm nay sao?” Có người dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Tôi thường là mua xong đồ ăn mới xem tin tức, trên báo chí viết cái gì…………” Cô cầm báo lên lật giở, phát hiện ảnh của mình trên mặt báo, một mặt đọc xong, gương mặt dần dần trắng bệch.
“Không phải vậy……………… Thế nào không có hỏi qua người ta liền viết lung tung …………. Ôi ———-” Cô khóc nấc lên, một đám phóng viên hoảng loạn tìm khăn giấy, đưa khăn tay lùm xùm một hồi.
“Làm sao bây giờ ?” Cô mang vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn các phóng viên, “Duệ Minh là người chính trực………….. Hắn không phải người như vậy………………”
“Tổng tuyển cử sắp tới, mấy vụ tai tiếng có lực sát thương rất cao.” Trên mặt phóng viên hiện vẻ lúng túng trả lời.
“Ô ô ô–” Cô rõ ràng gào khóc lớn thêm, biến thành người người luống cuống tay chân. “Đều là tôi không tốt ! Tôi thế nào ngốc như vậy, Duệ Minh có tức giận hay không? Tôi không muốn ! Ô ô ô………..”
Linh quang chợt lóe, nữ phóng viên hỏi nàng, “Cô cùng Chung tiên sinh có quan hệ gì?”
“Thanh mai trúc mã………………….. Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết ……….” Cô khóc thút thít.
“Quan hệ hai người thật thân mật ? Thân mật đến muốn kết hôn ?” Nữ phóng viên cố gắng hướng dẫn Ngọc Hàn .
“Không có .” Cô cơ hồ quên mất việc muốn khóc, mặt đỏ lên, “Tuy rằng hắn luôn muốn cầu hôn tôi, nhưng là…………”
“Cậu ấy muốn cầu hôn sao.” Các phóng viên thở phào, đồng loạt cầm bút viết nhanh, “Cho nên căn bản không có vụ phóng túng kia, chính là sau khi bị quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© , cô tìm vị hôn phu khóc lóc kể sự kiện uất ức kia mà thôi.”
Gì kia ?
“Ai, hắn không phải vị hôn phu của tôi mà !” Cô kêu lên.
“Cũng phải. Sau khi cầu hôn thì lên kế hoạch muốn kết hôn, hẳn là chú rể tốt ………..” Các phóng viên nhất tề bắt đầu sửa chữa câu từ.
“Không phải, các người……………………”
Đôi mắt sắc bén của các phóng viên thoáng nhìn cô chỉ chỉ chiếc nhẫn ngọc trai, “Đây là cậu ấy đưa cho cô làm vật đính ước sao?”
“Là hắn đưa, nhưng đây là quà sinh nhật…………………..”
Phóng viên không đợi cô nói xong, vỗ vỗ lên người cô, “Cám ơn cô đã nhận phỏng vấn…… Cám ơn cám ơn………………” Sau đó cùng các phóng viên khác chạy đi, chuẩn bị đi phỏng vấn Chân Lan Nhân cùng Duệ Minh.
“Các người đợi chút………………” Tay cô bỗng giơ giữa không trung, “Duệ Minh không phải vị ôn phu của tôi …………..”
Căn bản chẳng có ai chịu nghe lời giải thích của cô .
Uy uy, đây là chuyện gì ?
Chương 5
Editor : Pé NấmThời điểm Chân Cầm rốt cục liên lạc được với Ngọc Hàn, biết cô cùng phóng viên vừa trao đổi xong, nghe xong nội dung không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Thực sự muốn xem phóng viên đại nhân có tấm lòng từ bi hay không .
“Không cần lo lắng,” Cô liền an ủi, “Chung tiên sinh kêu cô nghe lời ở nhà đợi hắn, hắn sẽ đem mọi chuyện xử lý tốt, không cần lo lắng.”
“Hắn, hắn có tức giận không ?” Ngọc Hàn nghẹn ngào. Bằng không, vì sao ngay cả điện thoại cũng không gọi đến ?
“Không, Chung tiên sinh không có tức giận . Mạnh tiểu thư, cô cứ việc an tâm chờ ở nhà, hết thảy đều không có việc gì.”
Sau đó, cô vẫn là đóng cửa ở trong nhà khóc một ngày.
Cô không ngừng tự trách, cảm thấy bất lực lại đau lòng. Không có thương tổn qua bất luận kẻ nào, thế nhưng người khác có tâm phá hoại, cô lại không có biện pháp giúp đỡ .
Khóc thật lâu, nằm ở trên sofa ngủ thϊếp đi. Chờ bị lay tỉnh, cô phát hiện sắc trời đã tối từ lâu.
Duệ Minh yên lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn tràn ngập ôn nhu ấm áp. Cô nghĩ đến chính mình vô tâm hại hắn, không nhịn được lại rớt nước mắt.
Hắn đem tờ báo đặt ở trên bàn trà, “Thế nào lại khóc ? Ánh mắt hồng như quả đào………….. Cũng không phải lỗi của chị………………..”
“Chị không bao giờ uống rượu nữa.” Cô lôi kéo tay áo Duệ Minh, “Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Không thể vãn hồi sao? Nhóc còn cơ hội được tuyển chọn không ?” Cô không có dũng khí xem tin tức báo chiều nay.
Hắn không có trực tiếp trả lời vấn đề Ngọc Hàn, “Còn chưa có diễn ra bầu cử , ai cũng không có khả năng nắm chắc chính mình sẽ được tuyển.”
“Nhóc…………… Nhóc làm sao bây giờ? Người ở ranh cử tổng bộ làm sao đây ? Mọi người cố gắng lâu như vậy………………. Đều là chị ! Đều là chị không tốt…… Hu…hu……”
Duệ Minh đem cô kéo vào trong lòng, “ Xuỵt………. Chỉ cần có tâm theo đuổi là được, thắng bại là chuyện thường của binh gia ! Chúng ta đâu có tài năng đến vậy, nhất định sẽ có lối ra khác. Không cần lo lắng.”
“Còn lý tưởng của nhóc ?” Cô cuộn tròn ở trong lòng Duệ Minh khẽ thì thầm, “Nhóc cố gắng lâu như vậy, hòai bão của nhóc, tương lai của nhóc…………. Đều là chị………….. Chị là người thất bại, làm cái gì đều không xong , còn hại nhóc………… hu….hu …….”
“Lý tưởng của tôi chính là chị, hoài bão của tôi cũng là vì chị mà hoàn thành.” Duệ Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Chúng ta muốn kết hôn, không phải sao? Tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho chị .”
“A? Nhưng mà chị …………….” Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Duệ Minh tràn ngâp khẩn cầu cùng chuyên chú, đột nhiên bị hãm sâu vào đó.
Cô sợ hãi ? Phải, cô sợ hãi cực kỳ.
Một thiếu niên đầy hoàn mỹ tài năng căn bản không có khả năng yêu cô suốt đời, hắn hiện tại chỉ hoài niệm chính là tuổi thơ ấu vui vẻ của bọn họ mà thôi.
Không nói chuyện quan hệ chị em , Duệ Minh thực sự hiểu được “Yêu” là gì sao?
Cô không có nắm chắc.
Lại nói …………… Cô làm gì cũng không tốt, không có lòng tin giữ hắn ở bên người cả đời. Tuy rằng………… Tuy rằng cô đã bắt đầu thích hắn, bất tri bất giác thích hắn, nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi vô hình kia .
Sau khi lấy được lòng của cô xong, từng người một đều tổn thương rời xa cô. Duệ Minh không có khả năng ngoại lệ.
“Nhóc cần chị sao?” Thật vất vả ngừng khóc , đôi mắt đầy mông lung nhìn hắn.
“Tôi luôn luôn cần chị, yêu chị.” Đem cô ôm vào trong ngực, Duệ Minh nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt cô.
Hắn cần mình ! Hắn hiện tại cần mình! Bị mình phá hư hết thảy, hắn vẫn cần mình !
“Vì sao? Chị không xứng đáng để nhóc yêu .” Nước mắt thế nào cũng không dừng được .
“Đương nhiên là có.” Duệ Minh ôm nàng, nhẹ nhàng đong đưa, “Còn nhớ không ? Thời điểm tôi còn nhỏ , nhớ mẹ đi công tác mà khóc tê tâm liệt phế, chị lúc đó chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, luôn dịu dàng ôm tôi, vỗ về an ủi tôi. Khi các nam sinh khác dễ tôi giống nữ hài tử, chị tuy rằng sợ phát run, vẫn là dũng cảm đứng ở phía trước tôi, cho dù bị đánh khóc, vẫn nhẫn nhịn không lùi bước .”