Giữ Chặt Chị Gái

Chương 12

“Chị cũng không phải đang diễn hý kịch ( trò đùa ).” Lúc ấy cô bật cười vui vẻ .

Thời gian sau đó, Ngọc Hàn mỗi ngày sáng sớm giúp Duệ Minh xuống bếp chuẩn bị điểm tâm, đem hành trình biểu mà Chân Cầm đã nói nhất nhất ghi nhớ, hắn một mặt vui vẻ ăn sáng, một mặt hưởng thụ thanh âm Ngọc Hàn ngọt ngào đầy nghiêm túc đọc lộ trình mỗi ngày của hắn.

Cứ trôi qua trong niềm vui vẻ như vậy, hắn mới cảm nhận được những buổi xã giao nhàm chán dối trá đó còn có chút giá trị tham dự .

“Lát nữa chị có định tới xem buổi tranh cử tổng bộ không ?” Hắn hỏi trong khi Ngọc Hàn giúp hắn điều chỉnh caravat.

“Chị mua xong đồ ăn sẽ qua đó.” Tuy rằng bị đuổi việc làm cô cảm thấy có chút xấu hổ khó chịu, nhưng khi thoát ly văn phòng có quá nhiều áp lực trói buộc, cô nhận ra cuộc sống hiện tại vui vẻ thoải mái hơn nhiều ………..

Tổng tuyển cử của Duệ Minh cô không giúp được gì, nhưng là nấu cơm, giúp hắn dọn dẹp phòng ốc , nhận lễ vật tiếp điện thoại, mỗi lần nhìn nét mặt tươi cười thỏa mãn ăn cơm của hắn, cô cảm thấy một cỗ thành tựu sung sướиɠ trào lên .

“Chính nhóc phải cẩn thận nha, hôm nay chắc hẳn có nhiều người tới mời nhóc, xã giao có phải cần uống rượu ? Vậy đừng uống nhiều quá ……….”

“ Ngọc Hàn, bộ dáng chị hiện giờ rất giống cô vợ nhỏ của tôi .” Trong lúc Ngọc Hàn không chú ý, nhanh chóng ở trên môi cô hôn trộm một cái.

“Nhóc ………” Trên mặt cô lập tức xẹt qua hai rặng mây đỏ kiều diễm trông hết sức đáng yêu , “ Nhanh chút lên đường đi !”

“Chúng ta khi nào thì kết hôn?” Hắn dường như mất rất nhiều khí lực mới khắc chế du͙© vọиɠ bản thân, bây giờ còn sớm, buổi tối rãnh rỗi lại hôn cô ………. Dù sao hắn còn phải hoàn tất buổi tổng tuyển cử .

“Chị không có đáp ứng !” Ngọc Hàn thở hổn hển .

“Nếu không, chị định chịu trách nhiệm với tôi bằng cách nào ?” Mỉm cười nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của cô, hắn hỏi.

“Nhóc …… chị ……… Nhóc bị muộn rồi đó ! Nhanh lên đường đi !” Dùng sức đem hắn đẩy tới ngoài cửa, “ Mọi thứ đầy đủ chưa ? Có cần mang khăn tay không ? Tập công văn diễn thuyết của nhóc đâu? Cặp tài liệu ? Hưm…… Sớm muộn gì thời tiết sẽ trở lạnh, A , áo khoác nữa ……….”

Quay đầu lại đứng ở cửa nhìn thân ảnh nhỏ nhắn loay hoay bận rộn của cô giúp hắn chuẩn bị đồ đạc , trong lòng hắn càng tràn đầy kiên định.

Ngọc Hàn ngây thơ thuần khiết như vậy…… Nói sao hắn cũng không nguyện ý giao cho người khác.

Cùng cô ở chung một chỗ , là cỡ nào mãn nguyện hạnh phúc

Hắn lưu luyến lẳng lặng mở hộp đựng hoa hồng, chưa bao giờ cảm thấy hoa hồng lại diễm lệ tươi đẹp như vậy .

——————————————————————————

Trước mắt hắn vị tiểu thư này chính là một ứng cử viên trong số đó .

Trên người tỏa ra mùi hương thịnh khí lăng nhân ( vênh váo cao ngạo ) , mặc đồ vest sang quý nhất, lời nói sắc bén cùng tài hoa , bề ngoài xinh đẹp cùng bối cảnh chính trị hiển hách, làm cho cô gần như là nữ vương kiêu ngạo .

Vị nữ nghị viên xinh đẹp tuổi trẻ, cùng hắn chung một đảng phái, cơ hồ phần trăm được trúng tuyển là không thể nghi ngờ.

Hắn không phải không hiểu ám thị của nữ vương, chính là……………. thái độ hắn đối với các cô gái khác đều như nhau , kính nhi viễn chi ( 1 )

( 1 ) kính trọng nhưng không gần gũi

Nói cách khác, ngoại trừ Ngọc Hàn những cô gái khác hắn đều vẫn duy trì bộ dáng hữu lễ mà xa cách. Cũng không sợ đồn đãi không hay, nếu cô gái đó là Ngọc Hàn , thì không có vấn đề gì cả . Nhưng là, hắn không muốn ngoài Ngọc Hàn mà cùng các cô gái bên ngoài có chút dính dáng nào .

Như vậy đối với Ngọc Hàn không khác gì là sự phản bội, tình yêu của hắn không cho phép .

“ Chào , Dany.” Ánh mắt cô gái hội tụ vẻ sắc sảo cùng xinh đẹp , ở trên người hắn xoay chuyển với ý vị thâm trường .

Thiếu niên khác đại khái bởi vì ánh nhìn nóng bỏng kiều mị mà tim đập liên hồi , bất quá hắn không phải những thiếu niên kia.

“Chào , Dương tiểu thư.” Hắn không chớp mắt nhìn quang cảnh buổi tổng tuyển cử hôm nay .

“Sao lại gọi tôi Dương tiểu thư ? Chúng ta đều là tân binh trong cùng một đảng phái cách xưng hô này không phải rất xa lạ sao ?” Nữ nghị viên thật vất vả dành được chỗ ngồi bên cạnh Duệ Minh trong lòng oán hận tột độ, không cam lòng nhường chỗ ngồi cho cô.

“…… Đều là một đảng, không có gì mà thế hệ người mới, thế hệ người cũ.” hắn mỉm cười khách khí mà xa lạ, “Đều là vì đảng vì nước tận lực tâm lực, không nên có sự phân biệt thế hệ .”

“ Có hoài bão tham vọng đáng nể .” Dương Vũ Khanh ngồi ở bên cạnh hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ kim bút (**) trên tay Duệ Minh , “Là ước vọng, hay vẫn là viển vông đây ?”

(**) bút ngòi vàng; bút máy ngòi vàng

“ Đích thực là viển vông.” Hắn rút ra một cây bút khác , “Dù sao thời gian lịch lãm ( sự từng trải và có kinh nghiệm ) của tôi còn chưa đủ, đành phải giữ vững suy nghĩ viển vông thôi .”

Chàng trai này, bức tường phòng bị rất chặt chẽ . Dương Vũ Khanh nhìn ngũ quan tuấn mỹ của hắn chăm chú đọc bài diễn thuyết tỏa ra khí chất trầm ổn tao nhã .

Xí nghiệp gia đời thứ hai, từng ở Hoa phủ nhận được sự trọng dụng của tham nghị viên, Duệ Minh hiện tại lại được các bậc lão làng trong Đảng coi trọng…………………. Tiền đồ hứa hẹn đầy rộng mở.

Vũ Khanh vừa tốt nghiệp đại học được bầu cử vào vị trí lập pháp uỷ viên, trở thành chính trị gia trẻ tuổi nhất trong nước. Chỉ là nhìn một lượt trong chính đàn toàn người đã lớn tuổi cùng con em thế gia dung mạo tầm thường, vẫn luôn tìm không thấy đối tượng xứng đôi với mình .

Cô dù sao cũng là thiếu nữ, luôn khát vọng có bờ vai để dựa vào, nhưng toàn là những bờ vai rất tầm thường, chơi đùa thì được , còn phó thác chung thân thì……………………

Cút sang chỗ khác .

Chung Duệ Minh giống như người tình trong mộng mà cô từng ao ước, cô nhất định phải có được tâm hắn. Từ nhỏ đến lớn, thứ cô muốn giành thì chưa từng thất bại .

“Danny……………” Cô nhỏ nhẹ gọi tên tiếng anh của hắn một cách thân mật, “Cứ gọi tôi là Victoria.”

“Dương tiểu thư,” Hắn khách khí hạ giọng, “Buổi họp báo bắt đầu lâu rồi.”

Cô khẽ nhướng hàng lông mi tinh xảo nhìn Duệ Minh nhưng tầm mắt hắn vẫn chuyên chú hướng phía trên đài cao nơi Đại lão đang thuyết giảng.

Dám phớt lờ cô ?

Chung Duệ Minh, phớt lờ tôi là sai lầm nghiêm trọng, tôi muốn cậu cả đời phục tùng quỳ gối dưới chân tôi………..

Trong mắt Vũ Khanh chợt xuất hiện tia lạnh lùng sắc bén.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Hơn phân nửa thời gian đều lãng phí trong việc xã giao, trên mặt Duệ Minh vẫn giữ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Sau lưng hắn có trợ lực lớn mạnh, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền toái.

Các tiền bối đều tranh nhau mời hắn ăn cơm, đem chị em, con gái , dòng họ thân thích giới thiệu cho hắn, ngay cả đại lão đề bạt hắn cũng ám thị có cô cháu gái xuất sắc du học ở nước Mĩ !

“Các người rất hợp nhau.”

“Tôi đã có người trong lòng.” Lời từ chối của hắn ngắn gọn lại dứt khoát .

Thế nhưng các tiểu thư thiên kim trong giới thượng lưu, gia thế hiển hách , dường như không có ý định buông tha, có khi lộ liễu đến mức làm cho hắn quẫn bách không thôi .

Nhất là Dương Vũ Khanh.

Cô ta ngang nhiên tự cho mình là đúng thay hắn phát ngôn, thậm chí tung lời nói ẩn ý mập mờ để giới truyền thông hiểu lầm, luôn miệng nói , “Tôi cùng Dany cho rằng…………..”, “ ý kiến của chúng tôi………..”, “ Tôi nghĩ ý của Dany là……”, “ Tôi cùng Dany đã thảo luận qua …………”

So với những cô gái theo đuổi hắn đem so sánh với cô ta, quả thật tính cách khá dè dặt và trầm tính .

“Dương tiểu thư, muốn tìm người cùng ý kiến không có vấn đề gì.” Hắn sa sầm mặt cất lời, “Nhưng ý kiến của cô không có nghĩa cũng là ý kiến của tôi .”